Nữ Tiến Sĩ Điên Cuồng: Chế Tạo Người Máy Dục Niệm Nô

Một ngày chạy trốn zombie, cho dù thể lực có tốt cũng cảm thấy uể oải, bốn người dựa vào kinh nghiệm ngày đi đêm ngủ nên rất nhanh chóng tìm được một ngôi nhà xa khu dân cư nhất nghỉ ngơi. 

Vác ba lô trên lưng, Chung Diệc cười lấy lòng với Niệm Nô:

"Niệm Nô, em muốn ăn gì không? Trong ba lô của anh có rất nhiều thức ăn ngon lắm."

Niệm Nô đưa mắt nhìn vào nơi giữa hai chân hắn ta, tuy ngày hôm qua đã được bổ sung không ít năng lượng, nhưng năng lượng chuyển hóa bằng tinh dịch cũng phân ra ba loại. 

Cực phẩm là loại tinh dịch đầu tiên nguyên chất nhất, hầu như không thể gặp.

Ưu tú là loại tinh dịch của người đàn ông có thể lực tốt.

Cuối cùng là loại bình thường, cũng chính là tinh dịch của hai người đàn ông hôm qua làm tình với cô.

Vẻ mặt Niệm Nô không chút thay đổi lên tiếng:

"Tôi muốn ăn tinh dịch. Anh cho tôi đi." 


"Loảng xoảng! Leng keng! Bịch" Vô số tạp âm liên tục vang lên.

Điền Quân đang chỉnh sửa bóng đèn không biết cái bóng trong tay đã rớt xuống sàn nhà vỡ tan tành. Hùng Cửu đang cầm cái nồi chuẩn bị nấu cơm cũng không biết nồi đã lăn lông lốc trên mặt đất. Dương Phong đang bước chân xuống xe thì bị hụt chân té sấp mặt. Cuối cùng chỉ có thanh niên cứng Chung Diệc là vẫn chưa bị làm sao, nhưng nếu để ý kỹ sẽ nghe tiếng tim đập "thình thịch" mạnh mẽ gấp ba lần bình thường của hắn. 

Má ơi, lần đầu tiên trong đời có một người cô gái xinh đẹp như thiên thần muốn làm tình với con. Đây là mơ chăng?

Nuốt một ngụm nước miếng, Chung Diệc lắp bắp nói:

"Em, em muốn... muốn... thật hả?"

Hai chữ "làm tình" rúc mãi trong họng không chịu nhảy ra, hắn chỉ có thể nói ít mà ý nhiều.

"Không thể sao?" Niệm Nô biết tinh dịch rất quý, nếu người ta không đồng ý thì cô cũng không ép. Dù sao với nguồn tiêu hao năng lượng hiện nay, cô vẫn có thể duy trì được hơn hai tuần. 

Câu này vừa rơi xuống, ánh mắt bốn người lập tức phát sáng, Hùng Cửu nhanh miệng nói:


"Hồ Ly muội muội, em, anh cũng có thể... ý em sao?" 

Chung Diệc bị chặn ngang liên tục trừng thằng bạn, sợ Niệm Nô bị câu đi mất nên vội vàng gật đầu lia lịa:

"Anh đồng ý. Vạn lần đồng ý."

Niệm Nô quan sát vẻ mặt của bốn người, ai nấy đều thật sự muốn, cô cũng không thấy nhiều năng lượng thì có gì không tốt.

"Vậy tôi ăn cả bốn người luôn."

Tám con mắt quay qua nhìn nhau, hình như có gì đó sai sai.

"Cả bốn người cùng lên hay từng người một?" 

Chung Diệc, Điền Quân, Dương Phong và Hùng Cửu lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Vẫn là Hùng Cửu khụ một tiếng, thanh thanh cổ họng nói:

"À, Hồ Ly muội muội, đợi chúng ta tắm rửa một chút, sau đó ăn uống lấy lại sức rồi tiếp tục... được không?" 

Niệm Nô rất nhanh chóng gật đầu đồng ý, nhưng bởi vì vậy lại khiến bốn anh lính gãi gãi đầu không thể đoán được cô là người như thế nào. Cứ giống như được thì tốt mà không được cũng không sao. 

Thấy Niệm Nô đã tìm một góc ngồi chơi game, cả bốn người liền không xoắn xuýt nữa, ai đang làm gì thì làm tiếp việc đó. Có điều tốc độ trên tay mấy anh lính này không tự chủ nhanh chóng hơn, trong đầu liên tục nhớ lại dáng vẻ nóng bỏng mị hoặc của cô khiến nơi giữa hai chân có xu hướng dựng lều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận