Nữ Tiến Sĩ Điên Cuồng: Chế Tạo Người Máy Dục Niệm Nô

"Cửu ca. Đám người điên bên phòng thí nghiệm đã thành công bắt được Kiều Anh." Một người thanh niên kính cẩn đứng trước cửa phòng báo cáo.

Tuy rằng nghe được tin tức tốt, nhưng trong Hùng Cửu không có chút gì vui vẻ, kể từ ngày hắn rời khỏi căn cứ phiêu bạc với Chung Diệc, không được hai ngày, người anh em kề vai sát cánh cuối cùng cũng bị biến thành zombie. Trời đất bao la, người thân không. Anh em không. Lúc đó, tinh thần hắn hoàn toàn suy sụp, không còn mục tiêu để nỗ lực, hắn mặc kệ zombie đang tới dần.

"Hồ Ly muội muội..." Hùng Cửu đưa bàn tay chai sạn cực kì nhẹ nhàng vuốt ve tờ áp phích bị móng vuốt của zombie cào xé, chỉ còn gương mặt mị hoặc quyến rũ là lành lặn. 

"Muội là kì tích mà ông trời phái xuống cứu vớt bọn anh đúng không?"

Nếu không có tờ áp phích từ trên không bay tới chỗ hắn, đánh thức một vùng kí ức vui vẻ giữa đêm đông, chắc chắn, trên thế giới này đã không còn Hùng Cửu.

Thu hồi nỗi nhớ, Hùng Cửu khẽ nhếch môi, tia lạnh lẽo trong mắt tăng lên dày đặc:

"Kiều Anh. Nữ vương mạt thế sao?" 


Không có ai là mạnh mẽ đến mức không thể phá hủy cả, một ngàn con kiến cũng thể hạ chết voi, huống chi chỉ là một con quỷ máu lạnh ích kỉ chứ? Ở trên đời là thế, cường giả cũng phải có đoàn thể đồng tâm hiệp lực mới có thể sinh tồn. Một người không biết chữ "Nhân" và "Tâm" viết như thế nào thì sớm hay muộn cũng rơi xuống kết cục này thôi.

"Điền Quân! Trước lúc mày chết, mày có từng hối hận qua? Tao sống trên đời này, đôi tay và lương tâm của tao cũng sắp lạnh lẽo như một con quỷ máu lạnh..."

Phòng thí nghiệm Đ.

Nơi này là nơi tập hợp vô số tiến sĩ nghiên cứu trên toàn thế giới, chỉ cần nói tên phòng thí nghiêm Đ ra thôi cũng đủ làm cho mọi người biến sắc. Bởi vì không có một người hay cường giả nào bị họ nhắm trúng mà thành công bình an trở ra cả. Tuy dị năng của họ không mạnh, nhưng những đồ vật họ chế ra đều vô cùng lợi hại, và đáng sợ nhất là, trong Phòng thí nghiệm Đ toàn là người điên. 

"Vì sao ả lại có không gian không cần dị năng để điều khiển nhỉ?" Một ông tiến sĩ mập mạp đứng trước giường đánh giá toàn bộ cơ thể trần truồng của Kiều Anh từ trên xuống dưới.

"Ông già kia! Tôi cho ông cơ hội lần cuối. Mau thả tôi ra!" Kiều Anh cố gắng phóng xuất dị năng hỏa ra khỏi cơ thể nhưng chưa một lần thành công, dây xích trói chặt tay chân cô ta giạng ra hết cỡ giống như con kiến cắn nuốt hết người cô ta vậy, vừa ngứa ngáy, vừa khó chịu. Từ khi trùng sinh tới nay, chưa bao giờ cô ta bị bất lực đến vậy, còn đám tiến sĩ điên đáng chết kia, chỉ cần cô được thoát khỏi, nhất định cô sẽ trả lại cho mấy lũ chó điên này gấp trăm ngàn lần.

Ông tiến sĩ như không nghe thấy gì, vẫn chuyên chú nhìn vào từng chỗ trên người cô ta, bàn tay mập mạp sờ sờ bóp bóp bộ ngực Kiều Anh, khiến cô ả kinh tởm phẫn nộ đến nỗi da gà.

"Đồ con heo! Bỏ cái móng heo ra! Cút ngay! Khốn nạn!" Bởi vì tông giọng của cô ả quá cao, ông tiến sĩ mập mạp mới nhíu mày, thần kinh không được ổn định bị kích thích, côn th*t ngủ say bắt đầu dựng thẳng. Đã có sẵn công cụ thí nghiêm ngay trước mắt, ông tiến sĩ mập mạp lập tức cỡi quần ra đè lên cơ thể mềm mại của Kiều Anh, hèn hạ liếm cái cổ thon dài của cô ta.

"Chửi nữa đi. Dám coi thường ông sao? Hôm nay ông sẽ cho mày nếm thế nào là tư vị bị một con heo làm đến xin tha!" 

"Cặp đùi này sờ thật là sướng." Mặc kệ Kiều Anh đang giãy dụa, ngón tay bự của ông đâm vào huyệt phấn hồng đang đóng chặt, rồi đột ngột chen vào.

"A——!... Bỏ ngay ngón tay bẩn thỉu của ông ra …" Cô ta cảm thấy khuất nhục vô cùng, ánh mắt ngoan độc trừng trừng ông ta, cơ thể liên tục ặn vẹo, hoa huy*t co rút lại muốn đem ngón tay đang ở trong nơi đó đẩy ra ngoài, nhưng không ngờ, ngón tay của ông ta không những không chui ra, ngược lại còn đâm vào sâu hơn, quậy phá banh chành nơi tư mật của cô ta.

“Tiểu huyệt động khít như vậy? Nhưng bên trong giống như là không có đáy vậy, vừa nóng lại vừa khô. Thật là một chủ nhân không tốt. Nó thèm tinh dịch như vậy lại không cho nó ăn. Vậy để ông tưới nước, chăm sóc nó thay cô!” Đôi mắt ông ta híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt ngoan độc phẫn nộ của Kiều Anh. Ngón tay thô to không ngừng đâm tới đâm lui.


"Không được! Mau cút ra ngoài!" Kiều Anh cắn môi đến bật máu, điên cuồng la hét.

“Ngoài miệng thì kêu ông cút ra...nhưng sao cái tiểu huyệt này hút chặt ngón tay của ông như vậy! Nói! Cái thứ đồ lẳng lơ dối trá!" Ông tiến sĩ cười khẩy bóp mạnh một bên ngực cao vút trắng nõn của cô ta, ngón tay tiếp tục ở trong hoa huy*t khuấy đảo.

Cảm giác có một thứ cứng như gậy sắt nóng bỏng cọ xát ngoài hoa huy*t, Kiều Anh trợn trừng mắt nhìn.

Một côn th*t thô đen bóng đang cọ xát ở giữa hai mép thịt của cô ta!

"Không! Không được! Nếu ông dám...tôi sẽ băm vằm nó ra thành nghìn mãnh!"

"Dám cái gì? Dám thao chết cô sao?" Nói xong, ông ta liền đỡ côn th*t thô to, nhắm ngay tiểu huyệt khít khao sưng đỏ mà đâm mạnh vào...

“A a ——! Cút raaa...Đồ heo mập.” Bị côn th*t xấu xí dữ tợn che phá huyệt khẩu, Kiều Anh không chịu được hét lên.

“Mẹ nó! Đến bây giờ còn dám mạnh miệng!” Ông đưa hai tay bóp chặt cái eo nhỏ của Kiều Anh, một phát hung hăng nhét toàn bộ côn th*t vào.

“A!!”


“Chắc cô còn chưa biết sự lợi hại của ông. Hôm nay nhất định sẽ cho cô biết mùi!” Một tay cố định cái cằm nhỏ của Kiều Anh, ông ta cúi đầu bắt đầu hôn hít, động tác đưa đẩy dưới thân vẫn mạnh mẽ không ngừng.

“Ô ô..., ô ưm...buồn nôn...” Cô ta cố lắc đầu tránh thoát nhưng không được, đầu lưỡi đáng kinh tởm kia đang khuấy đảo hấp duyệt nước bọt của cô ta. Cảm giác hoa huy*t bị trừa sáp không ngừng, nơi tư mật của cô ta theo bản năng cơ thể bắt đầu ngứa ngáy chảy nước.

Trong phòng toàn là âm thanh "bạch bạch" va chạm, kích thíc màng nhĩ.

Sau khi giải quyết xong dục vọng, ông tiến sĩ mập mạp mặc lại quần, tiếp tục cầm bút viết viết một đống số liệu gì đó rồi đi ra khỏi phòng. 

"Cơ thể ả rất bình thường. Chẳng lẽ không gian này được di truyền?" Ông tiến sĩ mập mạp nói với một tiến sĩ khác.

"Vậy bảo En vào thụ tinh cho cô ả thử xem." 

"Được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận