Tô Khanh Từ vốn dĩ không để ý người này, nhưng mà khi anh ta nói ra hai chữ “Hạo thiên”, bàn tay cô theo phản xạ bỗng nắm chặt.
Anh ta cũng là người của liên minh sát thủ?Tô Khanh Từ tự nhận bản thân mặc áo choàng kín mít, mọi dấu vết trên mạng cũng xử lý rất sạch sẽ, không ai có khả năng nhận ra mình ngoài đời!“Anh đang nói cái gì? Bên ngoài đã yên tĩnh rồi, nếu như anh vẫn không đi, một lát nữa anh trai tôi mà trở về thì anh đừng hòng mà rời khỏi!”Tô Khanh Từ kiêu căng ngạo mạn uy hiếp anh ta.
Dáng vẻ này của cô có thể lột tả hết được câu cáo mượn oai hùm.
Không hề giống như một người có bản lĩnh có thể nói ra khỏi miệng.
Hiển nhiên người đàn ông vẫn có chút không cam lòng, tiếp tục gặng hỏi: “Vậy tại sao cô nhất định phải có được món đồ thứ tư?”Tô Khanh Từ không dám lơ là cảnh giác, xem ra người đàn ông này thực sự đã nghi ngờ cô!Rốt cuộc cô đã để lộ sơ hở ở đâu?Chẳng lẽ là khi mình giơ bảng đã để lộ suy tính trong đầu sao?Không có chuyện đó, lúc ấy đèn trong phòng ngăn rất mờ, hơn nữa tầm nhìn cũng bị che khuất, không có khả năng bị người khác phát hiện ra, trừ khi…Ánh mắt của Tô Khanh Từ nhìn ra cửa sổ trong phòng chờ, thế mà vừa hay nhìn thấy phòng riêng mà vừa nãy mình ngồi!Chẳng trách lúc nãy cô vẫn luôn cảm thấy như có ai trốn ở đâu đó đang nhìn chằm chằm mình, chẳng lẽ chính là anh ta sao?Trong lúc cô đang tự hỏi, trên gương mặt Tô Khanh Từ chưa từng xuất hiện biểu cảm không đúng.
“Bởi vì nhiều tiền thôi.
Anh trai tôi nói nhà tôi không thiếu tiền, vừa hay sắp tới là lễ mừng thọ của người trong nhà, tốn chút tiền mua món nào đắt đắt về tỏ lòng hiếu thuận, đến lúc đó tiền tiêu vặt ít nhiều cũng phải được mấy tỷ.
”Tô Khanh Từ giả vờ nhìn móng tay mới làm, sau đó lại tiếp tục nói bằng giọng bất cần.
“Nhưng mà chắc mấy người vì tiền mà không cần mạng sống như các anh không hiểu được cuộc sống nhà giàu là như thế nào nhỉ, dù sao thì không phải ai muốn vào mà vào được đâu.
”“Ô hô, thực ra tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, cho nên tôi sẽ mở lòng từ bi mà không tìm anh gây sự, dù sao thì bây giờ tôi cũng là tiểu thư con nhà giàu rồi, cũng không thể quá ác độc.
”Người càng ác độc càng hay nói mình hiền lành lương thiện.
Nếu trước mặt thật sự là một tên sát thủ ghét ác như thù, vậy thì sau khi nghe được những lời này, hiển nhiên Tô Khanh Từ đã bị giết chết rất nhiều lần.
Người đàn ông này tuy rằng càng nghe ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, nhưng mà chưa nảy sinh ý định mưu sát.
Ngoài cửa có tiếng bước chân lại gần, người còn chưa tới cửa nhưng giọng nói cũng đã truyền“Em gái đâu rồi, chuyện tiền nong anh hai em đã giải quyết xong rồi!”Cố Nhị lắc lắc di động đẩy cửa bước vào, vừa hay đối mặt với người đàn ông đeo mặt nạ.
Có lẽ là do người đàn ông đeo mặt nạ khiến cho Cố Nhị cảm thấy có chút quen mắt, nhưng chắc do anh ta biểu hiện rất tự nhiên bình tĩnh, cho nên Cố Nhị không liên tưởng đến tên trộm bảo vật, anh ta hơi nghiêng người để người đàn ông đeo mặt nạ rời đi.
Đợi đến khi người đàn ông đi xa, Cố Nhị mới thuận miệng hỏi một câu: “Người vừa nãy là ai đấy?”Sao anh ta cảm thấy vừa nãy ánh mắt người nọ nhìn mình có chút kỳ lạ?“Chỉ là tên trộm đồ thôi”Khóe mắt Tô Khanh Từ liếc thấy nơi nào đó có một tia sáng lập lòe, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Xem ra còn có người khác âm thầm quan sát bản thân?Tô Khanh Từ thậm chí còn nghi ngờ bố cục trận địa hôm nay có thể là nhằm vào mình, nhưng mà cả cô và Cố Chi Văn đến buổi đấu giá chỉ là lâm thời quyết định, đối phương không thể sẵn sàng chuẩn bị từ lâu.
Cho nên, rốt cuộc là bước nào xuất hiện sai lầm?Cố Nhị nghe được câu trả lời của Tô Khanh Từ thì vô cùng kinh hãi, đang định tháo xuống mặt nạ để kiểm tra xem Tô Khanh Từ có bị thương ở đâu không thì bị bàn tay nhỏ bé của Tô Khanh Từ nhẹ nhàng cầm lấy tay anh ta, ngăn trở động tác.
“Anh hai vừa nãy em rất sợ hãi, khi nào thì chúng ta mới về nhà ạ?”Giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu, ánh mắt còn long lanh, giống như sắp khóc đến nơiCố Nhị nhìn thấy em gái như bà cụ non, em gái thông minh nhưng giả ngu, em gái thanh cao không nhiễm khói bụi, nhưng mà chưa từng nhìn thấy em gái nhà mình làm nũng!Đây là em gái thuộc tính gì đây?Quả thực là muốn mạng của anh trai mà!“Đi về đi về, bây giờ chúng ta lập tức về nhà!”Khi Cố Nhị đang chuẩn bị ôm vai Tô Khanh Từ rời đi, Tô Khanh Từ nhắc nhở anh: “Không được, quà tặng cho ông ngoại còn không chưa lấy về, anh hai, anh mau đi thanh toán tiền đi, chúng ta phải mang quà về đã.
”Bây giờ Tô Khanh Từ có nói gì thì Cố Nhị sẽ răm rắp làm theo, nhưng trong lòng Cố Nhị vẫn lo lắng Tô Khanh Từ đã bị dọa sợ rồi, vì thế quá trình ký hợp đồng rất nhanh đã kết thúc.
Sau đó ôm cô em gái đang hoảng sợ vội vã rời khỏi.
.