Nữ Tôn Chi Hi Viên

Ngôn công tử gọi người cõng nàng về phủ, muốn mời đại phu xem cho nàng. Nhưng Trinh Tử Viên lại nghĩ như vậy thì không tốt, nếu cởi quần ra chắc chắn sẽ bị lộ, vì thế bất chấp đau đớn kêu lên:” Chờ một chút, không cần tìm đại phu, một chút thương này chỉ cần bôi thuốc là được rồi.”

Ngôn công tử không rõ vì sao hắn lại kích động như vậy, liền nói: “ Ngươi có thể tự bôi thuốc sao”.

“ Ân Hoa có thể hỗ trợ cho tôi, tóm lại không cần thỉnh đại phu, cầu xin công tử”. Nàng gấp đến phát khóc, ánh mắt có ướt sũng như nai con, cái này làm cho thân thể của Ngôn công tử cứng đờ, theo phản xạ nói: “ Được”. Nói ra xong thì hơi thở dài, không biết vì cái gì mà trái tim của chính mình giống như bị ai bắt được, nhưng đến tột cùng là vì cái gì thì hắn lại không nghĩ thông suốt. 

Ngôn công tử nhìn hết thảy trước mắt cảm thấy  mình hôm nay dường như đã đánh mất kiêu ngạo của chính  mình trước đây, thế nhưng lại để người khác khi dễ người của chính mình. 

Từng tiểu thư kia quá kiêu căng, nên thu thập nàng một chút. 

Hắn quay lại nói với tiểu nhị:” Đem dược giao cho Tiểu Viêm, sau đó thì gọi quản gia đến thư phòng của ta.” 

Tiểu nhị vâng dạ, đi lấy thuốc cho Trình Tử Viêm sau đó lại đi gọi quản gia.

Lão Hàn quản gia tuổi cũng không lớn, hắn là người mà Ngôn công tử đem theo từ kinh thành tới đây, lòng dạ cũng sâu không lường được. Tuy vậy khi hắn đứng trước mặt Ngôn công tử thì cũng chỉ có thể cúi đầu đứng một bên, chủ tử không nói lời nào hắn cũng đứng thẳng tắp không nói lời nào.

“ Đi điều tra tường tận về thân thế, tài lực, nhân mạch của vị Từng tiểu thư kia cho ta.” Hắn đứng ở phía trước cửa sổ sau một lúc lâu, sâu kín nói ra một câu này.

Lão Hàn lên tiếng, cái gì cũng không hỏi đi ra ngoài. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như là chưa từng có tiến vào quá.  

Ngôn công ở dưới ánh trăng biểu tình càng ngày càng lạnh, tuy rằng hắn không muốn gây chuyện thị phi ở nơi này nhưng cũng không có nghĩa là sẽ để người khác đạp trên đầu của mình, lần này tuy không cho Từng tiểu thư phải  trả đại giới nhưng  ít nhất cũng phải làm cho nàng không còn bản lĩnh để làm việc bừa bãi. 

Đến nỗi tên thiếu niên kia, nhưng thật ra hắn cũng có chút hiệp nghĩa chi tâm. Nhưng thân thể của hắn thật sự quá yếu, rõ rang tiểu nhị nói hắn có chút công phu, một lúc có thể đánh ngã hai tên gã nam tử khác. Thế nhưng bị đánh hai mươi đại bản nhẹ nhàng cũng không chụi nổi, xem ra cần phải rèn luyện thêm. 

Lại nói bên này Trình Tử Viên tự mình dán thuốc sau liền ghé vào trên giường nằm khó chịu, cũng may là khi bị đáng mông nàng  yêu cầu mặc quần nếu không đã sớm bị lộ ra. Sau đó lại có người chộm đưa cho nàng một cái đệm nhưng vẫn là bị xuất huyết, ngay cả bụng của nàng cũng đau. Vốn tưởng rằng chỉ là đau đơn thuần, không nghĩ đến ngay hôm sau đại di mụ của nàng lại mãnh liệt đột kích. (PM:  Đại di mụ chính là ngày đèn đỏ của phụ nữ)

Cũng may là nàng nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của mình nếu không nàng nhất định sẽ hoài nghi mình bị đánh đến hỏng bộ phận nào rồi. 

Chịu đựng đau đớn đi vài WC đem băng vệ sinh mà nàng có mang theo khi cô xuyên không tới đây, sau đó hai tay ôm bụng từ từ đi ra, mới đi được vài bước đã nhìn thấy một đôi giày vải cũng với trường bào màu trắng, cô hơi ngẩn ra sau đó nghe được một âm thanh ôn nhu nói:” Ngươi không sao chứ? Eo cong đến như vậy có phải là vết thương trở nên nghiêm trọng hơn không, tốt nhất là nên để cho đại phu khám, ngươi hà tất phải kiên trì như vậy.”

Mặt của nàng đỏ bừng nghĩ thật ra là bụng của nàng đau chứ không phải mông đau, nàng xấu hổ ngẩng đầu nói:” Đã đỡ  nhiều rồi, tôi là…….ăn hỏng bụng rồi nên mới như vậy.”

Ngôn công tử vươn một bàn tay, nói:” Ta đưa ngươi trở về”.

Đối đãi với một hạ nhân cũng ôn hòa như vậy, vị Ngôn công tử này thật là một người tốt a. Một mình ở nơi dị thế mà được quan tâm như vậy Trình Tử Viên cảm thấy rất ấm áp. 

Nàng nhẹ nhàng đặt tay của mình vào lòng bàn tay của hắn, cảm giác được sự lạnh lẽo từ bàn tay của hắn truyền đến, nhưng làn da của hắn lại thập phần tinh tế. Thế giới này tuy rằng nữ tử tôn quý nhưng nam nhân lại rất cường hãn, lại nhìn đến Ngôn công tử văn nhã như vậy chắc là chưa từng phải làm qua việc nặng.

Mông của nàng dưỡng sáu bảy ngày đã khỏi hẳn, vừa vặn đại di mụ của nàng cũng đi rồi, Trình Tử Viên cảm thấy mình đã sống lại, nhảy nhót đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lại vào phòng bếp phụ việc.

Mông thượng thương chỉ dưỡng sáu bảy thiên, vừa vặn nàng đại di mụ cũng đi rồi. Trình Tử Viên cảm giác chính mình lại sống, sống nhảy nhảy đi ra ngoài mua đồ ăn ở phòng bếp làm việc thực mau liền vội khai.

Nhưng mà nữ nhân rất hay mang thù. Sau khi nàng đem theo sọt ra ngoài mua  đồ, vừa ra khỏi ngõ nàng đã nhìn thấy Từng tiểu thư cũng đi tới. Có lẽ là nàng ta đi quyến rũ nam tử cho nên nàng ta không mang theo các tiểu đãi của nàng theo cùng, đúng là một cơ hội tốt a!

Trình Tử Viên không lập tức đi mua đồ ăn,  lặng lẽ bám theo sau lưng nàng ta, thấy nàng ta lắc lư đi lên xe ngựa. Lên xe ngựa thì không dễ hành động, thời điểm cô định  từ bỏ lại thấy nàng ta lại từ trên xe ngùa nhảy xuống tìm một ngõ nhỏ không có người liền bắt đầu nôn ra, xem ra là uống quá nhiều.

Trình Tử Viên ánh mắt phát sáng, thời cơ tốt như vậy nếu cô mà buông tha thì cô không phải họ Trình. Cô lặng lẽ từ trong chỗ tối tiến lại gần nàng ta, sau đó cầm sọt của mình úp xuống đầu của vị Từng tiểu thư kia,thẳng tay đấm đá.( ps: ha ha ha, chết ta mất, đúng là không nên đắc tội với con gái)

Từng tiểu thư uống đến mơ hồ, thẳng đến lúc hai chân của nàng ta bị đá thì nàng ta mới phản ứng lại, muốn kêu to, thế nhưng nàng ta bị Trình Tử Viên đè ở trên đống rác bên cạnh làm nàng ta muốn kêu cũng không kêu được, sau đó nàng ta bị Tử Viêm hết đánh ở sau lưng lại đến véo mông, mãi đến khi cô đáng mỏi tay mới dừng lại, giả dạng thanh âm nam nhân nói:” Cho ngươi hết ngang ngược, đừng tưởng rằng là nữ nhân thì ghê ghớm lăm.” Sau đó cười ha ha hai tiếng nhanh chân chạy mất.

Nhưng chính cô cũng không biết, ở trên một nóc nhà ở gần đó có một bóng người đem tất cả mọi việc đều xem rõ ràng, hắn đạm nhiên trở về bẩm báo chủ tử,  sau khi nghe nam nhân kia bẩm báo khéo miệng của Ngôn công tử mãnh liệt trừu trừu. 

Nam nhân đánh nữ nhân hăn đã  từng gặp qua, thế nhưng  lại có người nam nhân đen mông và mặt của người ta đều đánh một hồi, đánh xong liền chạy thì hắn lần đầu tiên thấy qua. (DTL: haha)

Chỉ chốc lát sau, nghe được có người ở bên ngoài nói: “Bảo ngươi đi mua đồ ăn ngươi lại tay không trở về, ngay cả sọt cũng đánh mất, thật không biết ngươi làm cái gì nữa?”

“ Ha ha, thật xin lỗi, ta lại đi mua lần nữa!” Đây là thanh âm của thiếu niên.

“Chờ ngươi đi đến khi nào a, ta đi.” Ân Hoa căm giận xoa xoa tay rời khỏi,làm cho Trình Tử Viên đứng đó có chút ngại ngùng.

Đúng lúc này cửa thư phòng mở ra, một khuôn mật anh tuấn ấn nhập vào mi mắt của nàng. Hắn thế nhưng lại lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nói:” Vào đi!” 

Chính là vừa nhấc tóc hiện thư phòng cửa mở, một trương thanh tuấn dung nhan ấn nhập nàng mi mắt. Hắn thế nhưng khó được cười, nói: “Vào đi!”

Tâm của nàng lộp bột một chút, không phải là muốn trách nàng lười biếng không đi mua đồ ăn đấy chứ! Run như cầy sấy tiến vào, thấy Ngôn công tử ngồi ở sau án thư cầm một quyển sách đưa cho nàng, hắn nói:” Đây là “ Nam học”, những điều bên trong ngươi hãy nghiêm túc đọc một lần, nếu sau này gả cho người thì sẽ có trợ giúp. Còn có, nữ tử tuy kiêu căng nhưng vẫn là kẻ yếu, về sau không thể tùy ý đối với các nàng động thủ.”

“Người như thế nào biết?” Trình Tử Viên thiếu chút nữa quăng sách đang cầm ở trong tay đi, kinh ngạc nhìn Ngôn công tử.

Ngôn công tử bị biểu tình của nàng chọc cười, nói:” Vừa mới có tiểu nhị qua đây đưa sổ sách, hắn nói nhìn thấy việc ngươi làm ở trong ngõ nhỏ.”

“Ách, haha…….” Trình Tử Viên ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thật sự là bởi vì nàng quá đáng giận, ta tuy xuất thân không tốt, nhưng là từ nhỏ đến lớn cũng không đã chịu quá  oan uổng như vậy”.

“Về sau không thể lỗ mãng như vậy, nếu để người khác nhìn thấy ngươi cố tình đánh nữ tử  đó chính là trọng tội. Tính, quyển “ Nam luật “này ngươi cầm về đọc đi!” Hắn sợ thiếu niên này về sau lại gặp phiền toái cho nên mới dạy dỗ hắn.

Tay trái cầm một quyển nam ngữ tay phải cầm một quyển nam luật, Trình Tử Viên cảm thấy ngày mình trở thành một nam nhân chân chính không còn bao xa, nếu học xong nàng có thể cưới vợ, ách không, là gả chồng.

Thế giới này quả nhiên kỳ quá a, nàng gật đầu vâng dạ nhất định sẽ đọc hết hai quyển sách này.

“ Nếu chữ nào không biết hoặc chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi ta”. Ngôn công tử thấy vẻ mặt không tình nguyện của nàng lắc lắc đầu, xem ra là sống hoang dã ở bên ngoài lâu rồi, chịu không nỏi ước thúc. Nhưng, nếu không học thì sao có thể xu cát tránh hung đây?

Hắn cũng không giải thích, chỉ chờ hắn đọc xong lúc sau lại nói cũng không chậm.

p/s: bệnh lười của ta lại tái phát nên lâu như vậy mới ra chương mới. hihi.

Rốt cuộc Ngôn công tử có thân phận gì ta. tò mò không, tò mò không mọi người????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui