Phu lang Trương gia buổi sáng thức dậy, trời mới vừa tờ mờ sáng. Đối với việc hắn dậy sớm, A Nguyễn đang nấu nước ở đại sảnh thật ra có hơi sửng sốt một chút.
Phải biết rằng từ sau khi Trương thị bán đất chuẩn bị tiến vào trong huyện sinh sống, hắn ngày càng lười, tư thái giống như sắp được trải qua cuộc sống của một lão gia phú quý vậy.
Thời tiết đầu mùa xuân, buổi sáng vẫn là có chút lạnh.
Trương thị mới ra buồng trong, khí lạnh ập vào trước mặt, kích thích hắn không khỏi run lập cập duỗi tay quấn chặt quần áo trên người, không vui nhíu chặt mày lẩm bẩm, "Cái thời tiết lúc nóng lúc lạnh này khi nào mới chịu kết thúc đây?."
Chờ đến khóe mắt thoáng nhìn qua A Nguyễn đang ngồi trong làn khói nhóm lửa ở đại sảnh, Trương thị dậy sớm hỏa khí kiềm không được, bất mãn la lên: "Nước nóng sao còn chưa nấu xong nữa vậy? Ta nuôi ngươi cũng không phải là để ngươi ở trong nhà làm thiếu gia lười biếng đâu!"
A Nguyễn bị trách cứ vô cớ cũng không có biểu cảm gì, rũ đầu tiếp tục thêm củi lửa vào đáy nồi.
Trương thị nhìn bộ dáng cụp mi rũ mắt nhẫn nhục chịu đựng kia của hắn, trong lòng càng thêm không vui, cảm giác giống như nắm đấm dồn hết sức lực vào lại đấm vào một đống bông mềm, hắn không đau không ngứa, ngực lại nghẹn tức không thể phát ra, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Trương thị thà rằng A Nguyễn đứng lên nghẹn khuất nói lại hắn hai câu, cho hắn mượn cơ hội thống khoái mắng một trận còn, nhưng cố tình đối phương lại là một người câm không thể hé răng mắng một câu nào.
Trương thị lẩm bẩm lầm bầm nói vài câu, thấy A Nguyễn không có gì phản ứng, cũng chậm rãi mất hứng thú, phiền chán xoay người đi, trong miệng còn nói thầm, "Vô dụng cứng đầu, còn không bằng năm đó bệnh chết cho rồi, cứ như một cục nợ vậy....... Nếu là gả không được, thì đem ngươi bán cho người ta làm tiểu thiếp, còn muốn ta nuôi ngươi cả đời chắc?"
Thanh âm của hắn không đè thấp, giống như muốn cố ý nói cho người nào đó nghe.
A Nguyễn rũ mắt, mím môi đến trắng bệch, nắm chặt củi trong tay, cho đến khi lòng bàn tay bị củi lửa cộm đau, mới hậu tri hậu giác buông tay ra, cong lưng cứng đờ, chậm rãi phun ra một ngụm buồn bực.
Trương thị cũng mặc kệ A Nguyễn nghe xong lời này sẽ có phản ứng gì, vén mành lên quay về buồng trong.
Hắn hôm nay sở dĩ dậy sớm, là bởi vì Lý Băng Nhân làm mai cho A Nguyễn nói Thê Chủ kia hôm nay sẽ đến nhà hắn nhìn thử xem.
Trương thị không khỏi bĩu môi, nghĩ thầm đối phương dù sao cũng chỉ là mấy tên nghèo khó, có chổ nào tốt, còn sợ có hại chắc? Hắn còn chưa ghét bỏ đối phương là một tên tú tài nghèo không thể lấy ra mấy lượng bạc sính lễ đây.
Nếu không phải có người khuyên hắn nói nữ nhi tương lai phải đi con đường làm quan, đến lúc đó nếu như bị người truyền ra tới nói ca ca trong nhà là một kỹ nam thì sẽ không dễ nghe, hắn còn muốn đem A Nguyễn bán vào nhà thổ, dù sao thì so với gả cho tú tài nghèo còn nhiều bạc.
Nhưng vì nữ nhi khi tên đề bảng vàng không chút chướng ngại nào, Trương thị vẫn là cảm thấy đem A Nguyễn gả đi ra ngoài thì hơn, mặc kệ tiền nhiều tiền ít, gả ra ngoài rồi thì nhi tử với mình sẽ không còn quan hệ gì nữa, tương lai dù Trương gia hắn thăng chức nhanh, chuyện này cũng không liên quan đến A Nguyễn.
Trạng Nguyên nữ nhi của hắn, sẽ không nhận cái người câm này làm ca ca đâu.
Trương thị cảm thấy từ khi mình nuôi hắn đến nay, đã là tận tình tận nghĩa.
Trương thị về phòng ngủ nướng, lúc tỉnh dậy, A Nguyễn đã đem cơm dọn xong.
Trương thị ở bên cạnh bàn ngồi xuống, duỗi tay lấy cái trứng luộc duy nhất trong chén lên, nhẹ nhàng đập vỡ, tỉ mỉ lột vỏ.
Ngồi bên cạnh hắn là một nữ oa 13-14 tuổi, thấy động tác thong thả ung dung của hắn, nhíu mày dùng chiếc đũa trong tay gõ miệng chén trước mặt, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Cha lột nhanh lên, ta muốn ăn trứng gà."
Trương thị nghe mấy câu nói bất mãn này, vậy mà không hề tức giận, ngược lại cười nịnh nọt ôn nhu dỗ dành nói: "Không vội không vội nha, cha cho lột sạch sẽ cho con, tránh ăn phải vỏ trứng gà."
Người cũng đã lớn giữa chừng, giống như một đứa nhỏ ăn cơm cũng không thể ăn đàng hoàng, vì chờ ăn quả trứng gà kia, bản thân còn không chịu tự lột. Nhưng nữ nhi Trương gia không dễ có được, người một nhà đem nàng sủng vô cùng.
Trương gia cũng không phải nhà phú quý gì, buổi sáng mỗi ngày một quả trứng gà, đã xem như không tệ rồi. Đương nhiên, thứ tốt này từ đầu đến cuối đều là con gái duy nhất của Trương gia Trương Hữu Thược, cùng với A Nguyễn đang bận uống cháo khôg có liên quan gì.
Đừng nói trứng gà, ngay cả cái đĩa bánh ngô, A Nguyễn ăn nhiều một cái, Trương thị đều hận không thể dùng mí mắt kẹp chết hắn.
Ba người Trương gia ngồi cạnh nhau ăn cơm thân mật, bình thường cũng sẽ không để ý A Nguyễn ngồi đối diện đã ăn no chưa, cũng không nói với hắn lời nào, giống như trong mắt họ hoàn toàn không nhìn thấy được sự hiện diện của hắn.
Nhưng hôm nay Trương thị, từ lúc buổi sáng dậy sớm đã có chút khác thường, hắn lúc này chẳng những nói chuyện với A Nguyễn, còn kêu hắn lát nữa tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, "Chờ lát nữa người ta đến nhà, ngươi cũng ra ngoài nhìn một cái đi, đừng ăn mặc giống như ăn mày vậy."
Thường khi khách đến nhà, Trương thị hận không thể đem A Nguyễn đuổi đi thật xa, không cho hắn xuất hiện trước mặt người, miễn cho hắn làm mất mặt Trương gia.
Nhưng hôm nay, lại gọi hắn ra ngoài gặp khách?
Liên tưởng đến việc Trương thị dậy sớm nói muốn hắn bán đi, A Nguyễn sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch, ngón tay cầm bát ngăn không được hơi run, hơi lạnh của chén sứ truyền theo đầu ngón tay chạm đến đáy lòng, đông lạnh đến nỗi làm môi của hắn phát run.
A Nguyễn cả người rét run, không chút tiếng động buông chén, đầu ngón tay nhéo lấy lòng bàn tay, cố kiềm hãm cơn run rẩy của mình, mới giơ tay khoa tay múa chân nói:
—— Vậy giữa trưa phải nấu nhiều cơm đúng không?
Trương thị cười nhạo một tiếng, "Còn muốn ta giữ bọn họ lại ăn cơm? Không cần."
Được câu trả này, A Nguyễn cũng đã ổn định trở lại. Nếu là môi giới, Trương thị nhất định sẽ tương đối ân cần, ngữ khí cũng sẽ nịnh nọt nhiều, đối với những người có thể đem tới tiền bạc, thái độ của Trương thị thái độ luôn luôn rất nhiệt tình.
Trương thị kêu A Nguyễn tìm một bộ quần áo dễ nhìn, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không có ai làm cho hắn thêm bộ đồ mới nào, quần áo thường ngày mặc chẳng qua đều là đồ mà Trương thị không cần, lăn qua lộn lại tìm, cũng không có quần áo gì thích hợp để mặc ra ngoài gặp khách.
A Nguyễn cũng không thèm để ý mấy thứ đó, đừng nói là quần áo sạch sẽ, hắn còn muốn lấy chút lọ dưới đáy nồi bôi lên mặt nữa kìa.
Người này tới nếu không phải môi giới, A Nguyễn cũng có thể đại khái đoán ra là ai. Trương thị gần đây đang thu xếp làm mai cho hắn, đối phương có thể là tới gặp mặt hắn.
Trương thị ước gì đem A Nguyễn gả ra ngoài, nếu việc hôn nhân này thất bại còn phải tìm nhà tiếp theo, hắn không cho A Nguyễn cơ hội sờ lọ dưới đáy nồi bôi lên mặt, về phòng mình đem bộ đồ mà mình mới mặc hai lần cảm thấy nhan sắc quá mức mộc mạc đưa cho hắn.
Bộ quần áo Trương thị mới mặc hai lần giặt một lần, nếu không phải người khác nói bộ quần áo này hắn mặc quá bình thường, hắn còn không nỡ đưa cho A Nguyễn đâu.
Lúc Trương thị nhìn A Nguyễn thay quần áo, Lý Băng Nhân mang theo người Ngụy gia tới.
Trương đại ngồi ở nhà chính cùng các nàng nói chuyện, trong giọng nói không có sự tiếc nuối khi phải gả nhi tử, sau hai ba câu nói thì lập tức chuyển đề tài sang vấn đề sính lễ.
Ngụy Mẫn nghe ngữ khí này của nàng, không giống như là gả nhi tử, ngược lại giống như là đang bán một món đồ không có sinh mệnh vậy.
Chuyện gả cưới đều là do Lý Băng Nhân cùng Trương đại nói, Tôn thị ở một bên bổ sung, hai tỷ muội Ngụy Liên Ngụy Mẫn chỉ ngồi nghe, cũng không nói thêm câu nào.
Thẳng đến Trương thị thủ đoạn nắm chặt tay A Nguyễn đi ra, nhà chính chớp mắt liền trở nên an tĩnh.
Bộ dáng thanh tú xinh đẹp, tóc đẹp ngang eo, quanh thân tiểu công tử khí chất sạch sẽ, mặt mày rũ xuống, hàng mi dài che mắt, phảng phất giống như người từ tranh thuỷ mặc bước ra ngoài, dịu dàng an tĩnh, chỉ cần đứng ở nơi đó không nói chuyện cũng đủ làm người ta cảm thấy không rời được mắt.
Tôn thị nhìn thấy dáng vẻ này của A Nguyễn, trong lòng thật ra rất áy náy lại ít đi vài phần.
Bộ dáng công tử bậc này, không cần nói cũng biết Trần gia tiểu nhi tử so ra kém hơn bao nhiêu, dù là thiếu gia trong nhà có tiền trên huyện, cũng chưa chắc có nhan sắc đẹp như hắn. Trách không được phu lang Trương gia này nổi lên tâm tư muốn đem hắn bán vào nhà thổ.
Ngụy Mẫn muốn căn cứ theo tác phong quân tử mà làm, chỉ nhìn bộ dáng của phu lang tương lai một cái thì lập tức dời mắt, nhưng một cái liếc mắt vừa nhìn, liền không nhịn được lại nhìn nhiều thêm hai lần.
Thẳng đến khi đối phương tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của nàng, ngước mắt nhìn sang hướng này, Ngụy Mẫn lúc này mới vội vàng che giấu thu tầm mắt lại, rũ mí mắt nhìn xuống đầu gối mình, tay đặt trên đầu gối nhịn không được nắm chặt, khắc chế tầm mắt không nhìn phu lang chưa qua cửa kia nữa, miễn làm cho người ta cảm thấy đường đột.
Trong thư viện Lạc Vũ đọc sách học sinh nam nữ không hiếm, nàng đã từng gặp qua rất nhiều tiểu công tử nhà có tiền, bộ dáng gì cũng có, nhưng chưa từng có loại cảm giác khẩn trương này, trong lòng giống như chứa một con thỏ, không an phận nhảy tới nhảy lui, làm lỗ tai của nàng nóng lên, tim đập nhanh hơn, còn lo lắng dáng ngồi của mình không đoan chính, để lại ấn tượng không tốt cho phu lang tương lai.
Lý Băng Nhân nhìn thấy biểu hiện này của Ngụy Mẫn, thì biết việc này xem như đã thành.
Trương thị rất vừa lòng ấn tượng của mọi người đối với A Nguyễn, nhưng không kéo hắn ngồi xuống cùng khách, ngược lại là đẩy hắn đi vào buồng trong.
Thấy Trương thị nắm tay A Nguyễn, người không biết còn tưởng rằng hai người họ rất thân thiết nữa, kỳ thật hắn chỉ là đè tay A Nguyễn lại, miễn cho hắn giơ tay khoa tay múa chân, làm tú tài nghèo kia nhìn ra hắn là một người câm.
Ngụy Mẫn từ nhỏ tính tình tương đối ổn trọng, Ngụy Liên rất ít khi gặp qua bộ dáng vui mừng kinh ngạc này của nàng, lập tức liền đoán được muội muội nhất định là cực kỳ vừa lòng vị công tử kia.
Người của hai nhà đều rất vừa lòng, kế tiếp chính là nói đến việc gả cưới.
Trương gia muốn một ít sính lễ, sau đó nói vô cùng rõ ràng, nói A Nguyễn cũng không phải nhi tử ruột của bọn họ, cha mẹ thân sinh của hắn cũng không có giữ chút hồi môn nào cho hắn. Nói đến cùng thì cũng chỉ có một hàm ý, đó chính là Trương gia gả nhi tử nhưng không có của hồi môn nào đem qua.
Trương gia này không được tính là gả nhi tử, mà là chuẩn bị đem nhi tử "Bán" ra ngoài, lấy gần ba lượng bạc cùng một chút sính lễ.
Lý Băng Nhân là một bà mối, chuyện gả nhi cưới phu kiến thức không hề ít, nhưng thời điểm nghe Trương thị há mồm ngậm miệng đều là tiền, cũng lạnh lòng thay cho A Nguyễn đang bị nhốt ở trong phòng A Nguyễn kia.
Ngụy Mẫn xin nghỉ năm ngày, người hai nhà tính ngày, thấy hai ngày sau đó là ngày tốt, cũng đơn giản chọn hai ngày sau đến rước người về.
Kỳ thật trong suy nghĩ của Trương thị, khi người Ngụy gia trở về thì đem A Nguyễn mang đi luôn cũng được, còn muốn hắn treo đèn lồng đỏ lên cửa nữa.
Gả nhi tử là việc không thu được chút tiền nào, ngược lại còn phải đãi rượu mừng mời ăn cơm còn phải tiêu không ít bạc, vụ mua bán lỗ tiền thế này, Trương thị hắn cũng không muốn làm.
Hắn cũng mặc kệ A Nguyễn có đồng ý gả qua đó hay không, cũng không xem hắn khoa tay múa chân, chờ hai ngày vừa đến thì cứ trực tiếp đẩy người vào kiệu hoa, để người ta mang đi.
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Mẫn: Vừa đối mặt với chàng, tim ta đã vỡ nát mất rồii~ovo
Cùng mọi người nói một chút ha, A Nguyễn hiện tại thật sự không thể nói chuyện, chẳng qua tương lai chờ sau này Ngụy Mẫn làm quan có điều kiện, có lẽ sẽ chữa khỏi cho hắn đó (/▽╲)
Ngụy Mẫn: Không nói lời nào cũng không sao, về sau những lời âu yếm, ta đều sẽ nói cho chàng nghe.
Yêu mọi người ~(*  ̄3)(ε ̄ *)