Nữ Tôn Độc Sủng Quân Hậu


Đan Dĩ Đình im lặng vài nhịp thở rồi mới mở miệng nói tiếp: "Đứng lên đi, không có lần sau.

"Lư Di Lan đứng lên: "Dạ, thần hầu đã biết.

""Ỷ Vân" Đan Dĩ Đình quay về vẻ đoan trang tao nhã như trước: "Xiêm y Lư vệ hầu bẩn rồi, đến phủ Nội vụ lấy một cuộn gấm Tố Hoa đưa đến Khởi La Cung.

"Gấm Tố Hoa cũng là một loại vải chất liệu tốt, có điều cung hầu tầm thường cũng có thể mặc chứ không quý giá như lụa Vân Cẩm.

Lư Di Lan vừa đứng dậy lại vội vàng hành lễ tạ ơn: "Đa tạ Quân Hậu ban thưởng.

"Đan Dĩ Đình nhìn Lư Di Lan đứng lên rồi quỳ xuống mà mệt thay hắn ta, cảm thấy eo mình càng mỏi hơn.

Lư Di Lan trẻ tuổi cơ thể khỏe khoắn là một người rất thích hợp để thị tẩm, còn có thể để cho các cung hầu khác bớt đua đòi nên không thể dọa hắn ta sợ được.

Đã cảnh cáo rồi giờ cần phải an ủi một chút.


Đan Dĩ Đình nói: "Ngươi đứng lên đi, ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ lễ nghi, tính ngươi đơn thuần hoạt bát vốn không có gì không tốt cả, chẳng qua là trong cung không thể không kiêng nể gì như bên ngoài được.

"Lư vệ hầu cúi đầu ngẫm nghĩ, hắn ta cảm thấy lời Quân Hậu nói rất có lý.

Trước đó Quân Hậu không những không phàn nàn gì mà còn thưởng lụa Vân Cẩm cho hắn ta, nhưng Hoàng Thượng đến cung của quân Hậu một chuyến, ngày hôm sau Quân Hậu lập tức phê bình hắn ta.

Vậy nói lên điều gì?Nói lên Quân Hậu theo lệnh Hoàng Thượng phê bình hắn ta.

Không phải bản thân Quân Hậu cảm thấy hắn ta không tốt mà là Hoàng Thượng cảm thấy hắn ta không tốt.

Trong lòng Lư vệ hầu cảm thấy uất ức nhưng vẫn rất biết ơn Quân Hậu: "Thần hầu đa tạ Quân Hậu nhắc nhở, sau này thần hầu chắc chắn sẽ chú ý hơn.

"Đan Dĩ Đình an ủi hắn ta thêm mấy câu, lời trong lời ngoài đều tỏ ý hắn ta vẫn có thể tranh giành ân sủng của Hoàng Thượng nhưng tuyệt đối không được nói bậy lần nữa, dù làm nũng cũng phải biết nơi biết lúc, không thể chọc Hoàng Thượng không vui, nói đến mức Lư Di Lan liên tục vâng dạ.

Đan Dĩ Đình rất hài lòng, thấy hắn ta đã hiểu rõ thật mới bảo người quay về.


Sau khi Lư vệ hầu đi khỏi, Đan Dĩ Đình lập tức bảo Ỷ Vân đỡ y về nghỉ ngơi.

Cũng may mỗi tháng chỉ một lần, nếu không trước sau gì y cũng thành kẻ chưa già đã yếu.

Tâm trạng Trịnh Gia Linh khá tốt, mặc dù mỗi ngày tâm trạng nàng cũng không tệ nhưng ngày mười sáu vẫn luôn đặc biệt khá hơn chút đỉnh.

Hân Hoan đã đi theo bên cạnh nàng nhiều năm nên có thể đoán được bốn năm phần cách thức hoạt động tâm lý nàng, cũng là một trong số ít người biết chuyện "thị tẩm" của mọi người trong hậu cung.

Sau khi lâm triều, Trịnh Gia Linh ở Phụng Dương điện phê duyệt tấu chương, Hân Hoan bưng lên một tách trà độ ấm vừa đủ, đồng thời trình lên một tờ giấy được gấp lại.

Mỗi tháng đều có một tờ giấy được gấp lại được một Tiểu Thị của Chiêu An Cung lén lút đưa cho Hân Hoan.

Tờ giấy được gấp hai lần, Trịnh Gia Linh mở tờ giấy ra, trên đó chỉnh viết một chữ đơn giản theo lối chữ Khải.

XongTrịnh Gia Linh xem xong, vẻ mặt không hề thay đổi, nàng đặt bừa tờ giấy sang một bên, bưng trà lên làm ấm họng.

Hân Hoan nhìn thấy chữ kia thầm vui vẻ trong lòng, mặc kệ những cung khác như thế nào, chỉ cần tờ giấy Chiêu An Cung đưa sang không thay đổi thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận