Nữ Tôn Độc Sủng Quân Hậu


Đơn Dĩ Đình quật cường nhìn về phía nàng, nhếch môi, nội tâm quằn quại một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu cụp mắt, tạ ơn trở về chỗ ngồi.

Quân Hậu mưu hại cung hầu khiến cho bầu không khí cứ như vậy mà trầm xuống…"Hoàng thượng!" Thiệu Linh còn quỳ, bà ta thấy Đơn Dĩ Đình trở về ngồi, mới phản ứng được, kêu lên vời vẻ bi thương: "Quân Hậu lòng dạ độc ác, bỏ độc hại cung hầu, Hoàng thượng sao có thể bao che như vậy được? Cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần.

"Trịnh Gia Linh giống như không biết làm thế nào nói: "Trẫm phạt cũng phạt rồi, ái khanh con muốn thế nào nữa?"Phạt?Cấm túc nửa thắng, ba tháng bổng lộc, đây gọi là phạt gì chứ?Người nàng thật sự trừng phạt là con trai của nàng ta!Thiệu Linh khóc lóc nói: "Đoan quân hầu.

.

.

"Trịnh Gia Linh đưa tay cầm đũa lên.

Hân Hoan nhắc nhở: "Thiệu tướng quân, người có nhớ nhầm hay không, trong cung không có người tên Đoan quân hầu, chỉ có Thiệu Mạt Thị.

"Thiệu Linh hơi sửng sốt, lúc này bà ta mới tiếp tục nói: "Thiệu, Thiệu Mạt Thị hắn bỗng dưng, bỗng dưng bị.


.

.

""Bỗng dưng?" Trịnh Gia Linh gắp một miếng bánh ngọt, nghiêng người đặt vào trong đĩa Đơn Dĩ Đình : "Thiệu ái khanh vừa nãy bỗng nhiên bị điếc sao? Hắn bất kính Quân Hậu, Quân Hậu mới trừng phạt để răn đe, sao lại là bỗng nhiên được?"Trịnh Gia Linh thu tay về, đặt đũa xuống: "Nếu có một ngày có người bất kính trẫm, trẫm có phải cũng không được xử phát hay không?"Hôm nay một chuyện, Trịnh Gia Linh vốn dĩ chỉ muốn xem trò vui.

Thiệu Gia và Đoan quân hầu căm ghét Vệ Tòng thị lại đố kỵ với Quân Hậu, nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai con chim, hạ độc Vệ Tòng thị trong yến tiệc ở cung Đoan Ngọ , lại vu oan cho Quân Hậu.

Nhưng mà nàng đã biết từ trước, nàng muốn để kế hoạch của Đoan quân hầu thực hiện dễ dàng hơn chút, vừa ngấm ngầm sai người đổi bánh ngọt, đưa đĩa bánh vốn dĩ để Vệ Tòng thị ăn lên bàn của Đoan quân hầu.

Gieo gió gặp bão mà thôi.

Trong cung nhàm chán, lúc nàng muốn chơi đùa nhiều hơn nữa, thuận theo kế hoạch Thiệu Gia phạt Quân Hậu, xem bọn họ còn dám làm gì nữa, nhưng mà bây giờ…Nàng vẫn mong muốn Quân Hậu của nàng sẽ có thể làm được những gì.

Trịnh Gia Linh nhìn chằm chằm Thiệu Linh: "Thiệu ái khanh yên tâm, đây là chuyện Thiệu Mạt Thị tự làm tự chịu, sẽ không dính dáng đến Thiệu Gia, ái khanh… Còn có Mẫu Quốc Công cũng trở về chỗ ngồi đi.


"Thiệu Linh do dự đối mặt với ánh mắt của Trịnh Gia Linh, cuối cùng bà ta hậm hực cúi đầu, trở về chỗ ngồi ngồi xuống.

Chuyện phát triển vượt qua kế hoạch, bây giờ bà ta không thể rốt cuộc đã sai chỗ nào, cũng không biết hoàng thượng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, lại không cầu cứu nữa, nhưng mà vậy chỉ rước họa vào thân, không bằng thảo luận kỹ hơn.

Thị vệ kéo thi thể Hạnh Tú ra khỏi điện, yến tiếc lại bắt đầu, lại đổi điệu này, chỉ là trong điện có một vũng máu đỏ tươi chói mắt, không ai còn có thể bình tĩnh được nữa.

Đơn Dĩ Đình nhìn miếng bánh Trịnh Gia Linh vừa gắp đến, y nuốt một ngụm nước bọt.

Y không phải muốn ăn, mà là bị dọa sợ.

Chiếc bánh có thêm chút sữa trắng, dài hơn một tấc, giống hết nửa bánh mà Đoan quân hầu đã cắn trên bàn!Trịnh Gia Linh nhìn y, lạnh lùng nói: "Trẫm thưởng cho chàng đấy, ăn đi.

"Giọng nàng không cao, trừ Đơn Dĩ Đình , cũng chỉ có mấy người Hân Hoan và Ỷ Vân có thể nghe thấy.

Đơn Dĩ Đình ngước mắt nhìn nàng.

Trịnh Gia Linh: "Ăn đi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận