Trương Ái Linh cảm thấy toàn thân rã rời. Đau. Thực sự rất đau.
Tô Hàn Viễn. Cô yêu gã. Cô cho gã 1 cơ hội, nhưng gã cứ như vậy phản bội cô. Hắn, cùng cô “em gái” cùng cha khác mẹ cấu kết với nhau hại chết cô.
Khoan. Hại chết?
Ý thức dần dần khôi phục, Trương Ái Linh cảm thấy thật hoang mang. Không phải cô đã chết sao?
- Hải, nó tỉnh rồi… Mau…
Cô nghe thấy tiếng 1 gã đàn ông. Sau đó có tiếng bước chân. Mùi thuốc sát trùng thật nồng. Cảm thấy mắt bị ai vạch ra rồi chiếu đèn pin vào nhưng cô không thể động đậy. Sau đó là 1 giọng nam trầm.
- Nó tạm qua cơn nguy kịch rồi. Mục, quản em cậu chặt vào, lần sau tôi cũng không chắc mình cứu được nó đâu.
- Biết rồi… - giọng nam hơi trầm xuống. – lần này tớ sẽ dạy nó 1 trận.
Sau đó, tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần nhỏ dần. Trương Ái Linh lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Tỉnh dậy đã là chuyện của mấy ngày sau.
Khi Trương Ái Linh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt to đến dọa người của 1 người đàn ông. Nét mặt hắn khẩn trương, vừa mừng vừa sợ. Trương Ái Linh cố gắng bình tĩnh lại. Người đàn ông cũng thở phào ngồi xuống.
- Tỉnh rồi… Cuối cùng lại tỉnh rồi…
Trương Ái Linh đánh giá nam nhân trước mặt. Khoảng 25 – 27 tuổi. Dáng dấp cao ráo sáng sủa. Đôi mày giãn ra, kết hợp với nụ cười trên môi trông anh hiền hẳn ra. Tuy không đẹp trai bằng Tô Hàn Viễn nhưng cũng thuộc loại soái rồi.
Khoan, tại sao cô lại nhớ đến tên đê tiện kia rồi?
Nam nhân kia tiếp tục lải nhải cái gì đó. Cô đại khái cũng nắm bắt được tên này là “anh trai” cô. “Cô” vì đánh nhau mà nằm viện. Tên này đang cấm “cô” dao du với lũ bạn xấu kia. Có lẽ hắn chưa biết em gái hắn đã không còn.
- Em có nghe không đó? – Trương Mục tức giận. – nói bao nhiêu lần rồi. Anh không thể lúc nào cũng kè kè bên em. Em còn gây chuyện như thế sau này làm sao? Lần này có vẻ to. Nghe nói cái kẻ mà em đỡ đạn cho cũng thuộc dạng boss lớn đấy. Nhưng như thế thì sao? Không phải vẫn chưa thăm hỏi gì em sao? Lại nói có ai ngu như em. Vừa gặp lần đầu đã đỡ đạn cho người ta. Cái bản tính mê trai đẹp không đổi được có ngày chết như chơi. Em nghĩ ba miếng võ mèo cào của em thì đánh với ai? May mà viên đạn chỉ trúng vào vai, lại kịp đưa vào viện, không em đã đi đời. Lần này anh phải cho lũ chúng nó ngồi tù, ngồi tù cả lũ….
Trương Ái Linh cứng ngắc nhìn “anh trai” đang gọt táo, vừa tụng niệm.
Kiếp trước, cô sống trong vòng tranh đấu không dứt. Trương thị là tập đoàn lớn chuyên kinh doanh thiết bị điện tử. Năm 18 tuổi cô đã tiếp quản công ty. Cha mất, mẹ ghẻ và em gái đòi cổ phần. Cô cố hết sức mới chèo lái được công ty dần đi vào quỹ đạo như nay. 25 tuổi, lại chết tức tưởi như thế, cô không cam lòng.
- TRƯƠNG LINH, cái con bé này có nghe anh mày nói không? – Trương Mục thực sự tức giận rồi. Con bé này càng lớn càng khó hiểu, càng lớn càng bướng bỉnh, giống hệt… người đó vậy. –Tỉnh lại rồi còn tiếp tục ra vẻ lạnh lùng với anh mày là sao? Trời ơi sao số tôi khổ thế này… - hắn thở dài. – thôi, có nói em cũng chẳng nghe. Nghỉ ngơi tốt đi. Phía bên nhà trường anh đã xin phép nghỉ rồi.
- Cảm ơn… - Trương Ái Linh mở miệng. Giọng nói khàn khàn do lâu ngày bất tỉnh không nói.
- Mày nói cái gì? – Trương Mục trợn tròn mắt. – Chúa rủ lòng thương. Trương Linh em con biết nói lời cảm ơn.
Trương Ái Linh lúng túng. Cô hiện tại không muốn hắn biết rằng “em gái” hắn chết rồi. Cô tên Trương Ái Linh chứ không phải Trương Linh.
“cốc cốc cốc”
- Để anh…
Bấy giờ Trương Ái Linh mới đánh giá kĩ phòng bệnh. Phòng đơn. Đầy đủ tivi tủ lạnh. Còn có cả 1 bộ giường cho người nhà nằm để tiện chăm sóc. Xem ra gia đình “Trương Linh” cũng khá đầy đủ. Tivi đang đưa tin thời sự nóng bỏng.
- Tiểu Linh. Có khách đến thăm này. – giọng Trương Mục khó chịu.
Trương Ái Linh, không, bây giờ phải gọi là Trương Linh ngẩng lên. Ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, buột miệng nói
- Tô Thiên Vũ, sao anh lại ở đây?
Người đến là 1 người đàn ông khoảng 27 tuổi. Chẳng ai xa lạ chính là anh họ của tên cặn bã Tô Hàn Viễn – Tô Thiên Vũ. Kẻ này cô biết. Là đối tác lớn với Trương thị - tổng giám đốc tập đoàn Tô thị. Hắn là 1 gã đàn ông nguy hiểm.
- Cô biết tôi?
Tô Thiên Vũ ánh mắt hơi lóe lên rồi trở về vẻ đạm mạc, lạnh lùng như trước. Hắn đánh giá cô gái đã đỡ đạn thay mình này. Đó là 1 cô nhóc khoảng 20. Nếu như hắn không xem tài liệu về cô ta, hắn nghĩ Trương Linh này vẫn còn là con nhóc học cấp 3. Mái tóc ngắn cắt đến mang tai, nhuộm đỏ rực. Khuyên tai bấm mỗi tai 3 lỗ. Đôi mắt to tròn, linh động. Dáng người nhỏ nhắn, hiện nay đang bị bó bột nằm bất động, nhìn rất tức cười. Phong cách này… Quả thật rất giống mấy đứa con nít choai choai cấp 3 hơn là sinh viên của 1 trường danh giá.
Trương Linh, cha mẹ mất trong vụ hỏa hoạn năm cô 10 tuổi. Trương Linh và Trương Mục khi ấy 16 tuổi sống nương nhờ họ hàng và bằng số tiền tích kiệm của cha mẹ để lại. Năm 18 tuổi, Trương Mục đỗ đại học X. Hắn bắt đầu vừa đi học vừa kiếm tiền bươn trải. 22 tuổi lần đầu tiên cãi kiện và thắng 1 trận vang danh. Trương Mục năm nay 26 tuổi, là luật sư nổi tiếng trong giới luật sư ở thành phố B.
Trương Linh thì gần như ngược lại với anh trai. Cô nổi tiếng là tiểu ma nữ. Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, việc gì cũng đã làm. Hiện là sinh viên năm 2 khoa kiểm toán quốc tế đại học X. Có vẻ như gen nhà này rất tốt. Mặc dù cô ta nổi tiếng với nhiều vụ đánh nhau nhưng thành tích của cô ta luôn thuộc 1 trong 5 người đứng đầu trường. 1 cô gái cá tính bướng bỉnh. Vừa rồi ánh mắt cô ta nhìn anh như gặp người quen. Nếu không phải xem qua hồ sơ của cô, anh còn hoài nghi cô tiếp cận mình có mục đích.
Trương Linh lúc này ân hận đến nỗi muốn tát vào mặt mình. Bây giờ cô là Trương Linh, không phải Trương Ái Linh. Anh ta cũng không nhận ra cô đâu mà lo. Suy nghĩ xoay chuyển, cô mỉm cười yếu ớt.
- Tô tổng, tôi nhìn thấy anh trên tạp chí.
Hắn gật đầu. Ánh mắt Trương Mục lại như thấu hiểu. Thảo nào thảo nào. Bất chấp mạng sống mà lao ra đỡ đạn cho người ta. Thì ra đây là 1 trong những anh chàng trong album bảo bối của nó. Ôi, mê trai cũng là 1 cái tội.
Căn phòng lúc này trở nên quỉ dị. Tiếng tivi lại vang lên như khiến mọi người sực tỉnh. Thông tin như sét đánh khiến Trương Linh và Tô Thiên Vũ giật mình.
- Ngày hôm qua, người ta phát hiện xác của Trương Ái Linh – tổng giám đốc của tập đoàn Trương thị. Theo khám nhiệm tử thi, Trương Ái Linh chết do sốc thuốc tại nhà riêng. Cổ phiếu của Trương thị chỉ trong vòng 24h đã mất giá thê thảm. Chuyên viên tài chính vừa công bố Trương thị đang có khoản nợ khổng lồ với đơn hàng của công ty A. Liệu đây có phải nguyên nhân khiến cho Trương tổng buông thả?.... Trương Ái Nhi, em gái của Trương tổng giám đốc có vài lời chia sẻ.
- Hu hu hu… chị gái tôi… Chị ấy không phải 1 người như vậy. Tôi biết chị ấy dù khó khăn cũng sẽ vượt qua được. Việc nợ lần này gây ảnh hưởng xấu tới công ty, thậm chí có thể phá sản nhưng chị ấy không nên bi quan như thế. Tôi… hức hức hức… huhuhu…
- Cảm ơn cô Trương…. – Khuôn mặt dẫn chương trình ái ngại. – chúng tôi xin chia buồn…
“Bụp”
Tivi tắt đi. Trương Linh giận dữ ném gối vào màn hình. Ngay từ lúc nghe tin Trương Ái Linh mất, Tô Thiên Vũ mặt biến sắc đi mất. Trương Mục bắt đầu lải nhải về vụ việc này. Khi thấy Trương Linh bỗng tắt tivi ném gối, anh sợ tới mức nhảy dựng lên, định tiến lại gần xem cô làm sao. Trương Linh điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng lên tiếng.
- Em mệt rồi, anh yên lặng chút được không?
- Được rồi. – Trương Mục bĩu môi. – Có cần ném gối khoa trương đến vậy không… - nói rồi cũng yên lặng.
Tim Trương Linh đập thình thịch không ngừng. Trương Ái Linh chết là việc của ngày hôm qua. Tính từ lúc cô tỉnh dậy là ba ngày trước. Như vậy… Nếu cô tỉnh lại sớm hơn… Vào đúng giờ khắc đó rồi gọi điện thông báo sẽ thế nào? Trương Ái Linh cô có chết không?
Khốn kiếp Trương Ái Nhi, Tô Hàn Viễn. Giết cô còn hủy hoại thanh danh, phá tan thành quả cha cô để lại. Trong lòng cô chưa bao giờ tức giận và hận như thế này. Tô Hàn Viễn, anh nhớ đấy. Trương Linh sẽ còn trở lại báo thù. Nghĩ ngon như vậy liền nuốt trọn Trương thị của cô? Còn cô em Trương Ái Nhi nữa, diễn cũng thật tốt. Bề ngoài thì nói tin tưởng chị mình xong lại nói chị mình dùng thuốc mà chết. Lại còn mập mờ nói Trương thị sắp phá sản. Ha ha ha… 2 người… Cô sẽ không để yên cho bất cứ ai nhúng tay vào vụ này đâu.
Trương Linh nhắm mắt lại, dần đi vào giấc ngủ.