Hiển nhiên, Trương Linh không thể ngờ họ Lưu hành động nhanh đến thế. Lưu Băng nói với hắn, học ở đâu cũng như nhau. Còn Lưu Phong, hắn là vẫn không phục.
Mục Nhã Nam, có lẽ là khởi đầu xui xẻo của hắn đi.
Chuyện kể rằng 3 người này quen nhau từ hồi mẫu giáo. Trước đây Mục thiếu gia không sống cùng cha mẹ mà ở với ông bà tại thành phố B. 5 năm trước hắn mới chuyển về đây học cấp 3.
Lưu Phong tính tình trẻ con và háo thắng. Những năm cấp 2, bọn họ chính là kì phùng địch thủ trong trường. Hơn nữa, Mục Nhã Nam hắn còn hơn hẳn Lưu Phong bởi danh hiệu sát gái. Nói chung, ở đâu có Mục Nhã Nam thì Lưu Phong hắn vẫn chỉ đứng thứ 2 và không ngóc đầu lên được.
Bởi vậy cho nên, Mục Nhã Nam chuyển qua thành phố A, Lưu Phong vui mừng mà tung hoành hết năm cấp 3, cho đến khi lên đại học lại bại bởi Trương Linh.
Hắn thực sự rất rất rất không vui.
“Anh, chúng ta không cần chuyển trường nữa được không? Em không muốn gặp lại tên kia…” – Lưu Phong vẻ mặt cún con nhìn Lưu Băng
“Muốn về tự về. Lo mà nói chuyện với ông bà già.” – Lưu Băng khinh bỉ nhìn
“Anh.. em không muốn… Em không muốn đi xem mặt đâu. Đời còn dài, gái còn nhiều. Tại sao cha mẹ lại muốn trói buộc người ta vào nấm mồ hôn nhân như thế? Không được, em muốn kháng nghị. Em muốn bỏ nhà.”
==”
Thôi được rồi, là 2 anh em nhà này trốn đi xem mắt. Lưu gia thật vui nhộn. 2 người mới năm nhất mà.
“Được rồi, mĩ nhân, hẹn gặp lại.” – Mục Nhã Nam cười. – “có chuyện gì cứ tìm tôi. À, có cần dạy lại cho người kia bài học không?”
“Đại ca 1 băng lớn như anh lại nhàn rỗi vậy sao?” – cô thắc mắc – “không cần. cô ta muốn chơi tôi sẽ phụng bồi.”
“Có vẻ như cô biết đó là ai. Vậy không lo chuyện bao đồng nữa.”
Mục Nhã Nam kẻ này phóng túng không kiềm chế. Hắn học chậm 1 lớp, lại bỏ học 1 năm. Thành ra mặc dù hơn tuổi Trương Linh nhưng hắn mới học năm 2.
“Lần này chuẩn bị kĩ chưa?” – Lưu Băng hỏi
“Tốt! Mặc dù mất đi sự bí ẩn nhưng không phải ai cũng có trái tim khỏe mạnh để đón nhận”
“Lúc nào?”
“Ba ngày nữa. Cậu nhất định phải đi đó.” – cô rút vé ra đưa cho Lưu Băng.
***
Ba ngày sau.
Báo chí đưa tin họp báo của Trương thị đã hơn 1 tuần. Người được ủy thác bí ẩn này rốt cục cũng chịu tiếp khách. Chỉ là nghe nói, đó là một cô gái.
Tòa nhà chính của khách sạn ST được Trương thị bao trọn. Bên ngoài, lực lượng bảo an tấp nập. Cánh nhà báo rất đông, toàn những tờ báo lớn. Hơn hết, các chi nhánh con của Trương thị cũng có người về. Các đối tác làm ăn cũng tò mò về người này. Không khí trong đại sảnh thực sự rất nóng.
“Kìa, ông Ngô, hôm nay sao lại đi có một mình?”
“Hoàng tổng, xin chào, ngài khỏe chứ?”
“Kẻ được ủy thác nghe nói cũng họ Trương.”
“Ai da, không phải trùng hợp thế chứ….”
Đủ thứ tạp âm pha trộn vào nhau. Ai cũng mang trên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo tiếp khách. Nhưng đằng sau, chỉ có họ mới biết những mưu toan, lo lắng của chính mình. Trương thị rơi vào tay ngoại tộc, liệu có còn là Trương thị như trước? Người mới này năng lực như thế nào? Liệu có thể biến Trương thị thành con mồi béo bở được không?
Ở cửa ra vào, một nam nhân thong thả bước tới. Anh rất trẻ, chỉ hơn 20 tuổi. Anh mặc một bộ vest đen cắt may tinh tế. Khuôn mặt lạnh nhạt, sống mũi cương nghị, môi mỏng khẽ nhếch. Đây chính là người đàn ông kim cương được hoan nghênh lớn trong giới kinh doanh – Tô Thiên Vũ.
“Tô tổng, không ngờ gặp anh ở đây.”
Tô Thiên Vũ hướng về phía đó gật đầu đáp lại.
Người đàn ông họ vừa chào cười híp mắt. Tuổi trẻ tài cao a. Thực có tư cách để kiêu ngạo.
“Giới thiệu với Tô tổng cháu gái của tôi Từ Thiên Di. Nó đang làm CEO ở Thái Thương.”
“Tô tổng nhĩ hảo.”
Đó là một cô gái xinh đẹp mang phong cách quyến rũ. Từ Thiên Di, cái tên làm mưa làm gió trên giới thương trường. Rất nhiều công ty ra giá cao để mời cô ta về làm. Từ Thiên Di có vẻ đẹp cổ điển quyến rũ, lại phong tình lẳng lơ. Ánh mắt cô ta cao trên đỉnh đầu. Đương nhiên cô ta có quyền kiêu ngạo. Cô ta đã chú ý tới Tô Thiên Vũ ngay từ khi anh bước chân vào. Loại nam nhân này thực sự làm nổi lên máu chinh phục của cô.
Anh ta chỉ lạnh nhạt gật đầu, coi cô như không khí. Từ Thiên Di lại càng vui vẻ. Loại nam nhân này mới có phong vị, chứ loại chỉ biết nhào vào lấy lòng cô thực sự chán chết.
“Tô tổng đoán người được ủy thác này như thế nào?”
Tô Thiên Vũ không thèm liếc cô lấy 1 cái, nhìn về phía cửa. Tiếng máy chụp và ánh đèn flat nhoáng lên. Rất nhanh, phóng viên đổ xô ra chiếc xe vừa dừng lại.
Từ Thiên Di cứng ngắc nhìn theo. Bước xuống là một đôi chân thon dài. Một người phụ nữ, không, chính xác là một cô gái trẻ bước xuống. Cô ta mặc bộ dạ phục đen dài đến gối. Mái tóc đỏ rực khiến người ta cảm thấy rực rỡ đến chói mắt. Cô ta mặc chiếc váy hở vai, lộ ra xương quai xanh quyến rũ và thân hình nóng bỏng. Đôi môi nở nụ cười tự tin, hướng về phía phóng viên gật đầu.
Người này, chính là Trương Linh.
Cô nở nụ cười đến cứng ngắc. Đây đúng là tra tấn người ta mà. Đây không phải lần đầu tiên cô đứng trước đám đông, nên rất tự tin và bình tĩnh. Người ta chỉ cảm thấy, có lẽ, cô là một người không tầm thường.
“Trương tiểu thư, cô thật sự là người được ủy thác sao?”
“Xin hỏi Trương tiểu thư, cô có quan hệ thế nào với Trương cố tổng?”
“Trương tiểu thư, cô có phải em gái của Trương cố tổng không?”
“Trương tiểu thư…”
Chưa bắt đầu mà họ đã hỏi những câu hỏi mang tính cá nhân như thế. Có vẻ như tính bát quái của con người không bao giờ đổi.
“Mời mọi người vào hội trường, họp báo sắp bắt đầu.”
Mọi người lần lượt di chuyển vào hội trường. Thật không ngờ người được ủy quyền lại trẻ như thế. Như vậy, Trương thị liệu có vực được trở lại?
Ai cũng mang trong mình câu hỏi tiến vào.