Trong căn biệt thự trống trải, 1 người đàn ông ngồi lặng yên ngắm nhìn đồ vật xung quanh. Căn nhà này bên ngoài đã bị niêm phong, nhưng hắn có cách để vào đây. Hắn ngồi lặng yên. Đây là vị trí cô đã bỏ mạng. Trong ngôi nhà này, từng ngóc ngách đều in dấu của cô. Từng nơi lưu lại hơi ấm của cô. Cảnh còn, người đã mất.
- Tô tổng.
- Việc gì?
Trong bóng tối mập mờ, 1 người đàn ông trung niên bước tới, kính cẩn chào hắn rồi bắt đầu báo cáo. Giọng nói của hắn đều đều, lành lạnh không biểu lộ cảm xúc.
- Tình hình đã khống chế. Bây giờ chỉ cần tìm người đã nhận ủy thác. Trương tiểu thư dường như đã dự liệu tình huống này.
- Bên kia tình hình thế nào?
- Tô thiếu bên kia đã bay sang B. Nghe nói còn tìm người hợp tác. Là người bên Lăng thị. Còn có….
- Sao?
- Trương Linh bên kia hình như có liên quan.
- Trương Linh? – hắn nhíu mày. Cái tên nghe quen quen.
- Trương tiểu thư là người đỡ đạn cho ngài.
Trong đầu hắn hiện lên 1 gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc đỏ rực. Là cô ta?
- Có chuyện gì sao?
- Nghe nói Tô thiếu muốn giúp đỡ công ty bên đó lên sàn.
- Ồ?
- Trương Linh cũng là nhân vật nổi tiếng. Có điều hình như không thông minh cho lắm, cô ta chọn nhầm người để gửi gắm rồi. – hắn thở dài.
- Chưa chắc. – hắn nhếch mép. – ông cho người tiếp tục mọi việc đi. Có tin người ủy thác thì báo lại cho tôi. Tôi muốn 1 cuộc hẹn.
- Dạ.
Bóng tối ngập tràn dần. Trong căn nhà hiu quạnh, người đàn ông đứng dậy. Trong đầu lướt nhanh qua hình bóng nào đó. Bất giác chau mày, hắn xoay người đóng cửa lại.
***
Trương Linh đầu óc muốn hỏng rồi.
Cô ngồi yên lặng sửa chữa bản kế hoạch. Trong đầu mường tượng ra cảnh băm thây kẻ khốn kiếp kia. Kế hoạch này rất tốt. Có điều hơi thiếu thực tế. Muốn xoay vốn cũng khó khăn. Tên Lăng Nhất Toàn kia chắc chắn có nghĩ đến, nhưng lại cố tình muốn lôi nó ra. Chắc chắn muốn cô ngã đau. Nếu thực sự muốn trở lại lật đổ kẻ kia, cô có lẽ cần phải đẩy nhanh 1 số tiến trình. Tỉ như…
- Băng, tôi muốn nhờ cậu 1 việc.
- ….
- Tốt. Hẹn tối nay ở XY…
Có lẽ, việc đầu tiên nên là cắt liên lạc với Lăng Nhất Toàn. Còn quan hệ với tên khốn kia… Cô nghĩ cô có kế hoạch khác rồi.
***
- Rốt cục cô là ai?
Nghe xong điều Trương Linh nói, Lưu Băng lạnh lùng hỏi. Hắn nghĩ hắn đã có câu trả lời. Nhưng thực sự, hắn không tin cho lắm.
- Tôi nghĩ cậu đã rõ câu trả lời. – cô cười.
- Tại sao lại là tôi? – hắn dửng dưng. – Cô không nghĩ tôi sẽ nói ọi người sao?
- Ha… - cô cười khẽ. – Vì tôi với cậu cùng loại người. – cô thản nhiên
- Hợp tác vui vẻ - hắn đưa tay ra
- Hợp tác vui vẻ.
***
Có lẽ đúng là điên rồ. Cổ phiếu Trương thị trong vòng 1 tuần bắt đầu tăng trở lại, có ngày kịch mức sàn. Không chỉ thế, thủ đoạn ra tay của người này không thua Trương Ái Linh, từng bước từng bước đưa Trương thị muốn phá sản trở lại.
Nghe nói người ủy thác đã đến.
Trương Ái Nhi tức muốn điên người. Kẻ ủy thác? Mẹ nó, cô là con gái của chủ tịch cũ mà cái rắm còn không được, dựa vào đâu 1 kẻ ngoài cuộc như thế nhảy vào? Trương Ái Linh đúng là điên rồi, lại dâng Trương thị cho 1 kẻ ngoại tộc như thế. Vì vậy, cô nàng rất không có não muốn mấy vị trưởng lão ở Trương thị ra mặt đòi cổ phần. Đáng tiếc, mấy lão này cũng tiếc hận không thôi. Thần long thấy đầu không thấy đuôi này, bọn họ còn chưa thấy. Với lại, e rằng đây chính là 1 Trương Ái Linh thứ 2 thôi.
Tô Hàn Viễn nghe tin người ủy thác đã đến. Hơn nữa không chỉ nắm trong tay 30% được ủy thác, kẻ đó còn nhăm nhe nốt hơn 30% đang đóng băng kia. Hắn lập tức không nghĩ nhiều như thế, bỏ việc dang dở ở thành phố B mà bay về.
Còn Tô Thiên Vũ, sau khi nghe báo cáo thì mỉm cười. Rốt cục cũng xuất hiện rồi.
- Có thể tìm thông tin kẻ đó không?
- Chúng ta gặp chút khó khăn. Người đó được cao thủ giúp.
- Ai?
- Black Swan.
- Ồ. – hắn nhíu mày. – tên đó không phải nói không muốn dính dáng đến biến động cổ phiếu sao?
- Đúng là như thế. – lão cười khổ. – BS chỉ nhúng tay vào việc thiết lập hệ thống bảo vệ thông tin kẻ đứng sau. Tất cả từ tên họ đến thành phố. Phần mềm hack mới của hắn rất lợi hại.
- Bảo Leo đối phó đi.
- Dạ.
Tô Thiên Vũ thực sự mong đợi kẻ được cô tin cậy ủy thác này. Trương Ái Linh luôn mang đến cho hắn những bất ngờ, kể từ lần gặp đầu tiên.
Có lẽ cô không nhớ nổi lần đầu tiên 2 người gặp nhau là như nào, nhưng anh lại nhớ rất rõ. Trương Ái Linh 18 tuổi thì đỗ đại học, cô đã đạt học bổng và đi du học 2 năm. 2 người lần đầu tiên gặp nhau chính là ở Paris. Năm đó anh đã năm cuối, học vượt cấp và đang chuẩn bị tiếp quản công ty.
Đó là 1 chiều cuối thu ở 1 nhà thờ nhỏ. Anh mắc mưa và trú ở đó. Cô gái cùng nước ngồi ở 1 góc khuất, lặng lẽ khóc. Tiếng mưa át đi tiếng khóc của cô, nhưng lòng anh vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Anh ghét phụ nữ, đặc biệt là những cô gái yếu đuối như vậy. Nhưng không hiểu sao hôm đó lại mềm lòng. Cô mặc 1 chiếc váy trắng ngắn tay. Mái tóc nâu xoăn ôm lấy khuôn mặt. Khi anh đưa khăn tay cho cô, cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt như 1 chú nai đi lạc. Khoảng khắc ấy, hình như tim anh đã lỡ mất 1 nhịp.
Có điều, đó cũng là lần cuối anh gặp cô ở Paris.
1 tuần sau trở về nước, anh gặp cô trong 1 vai trò khác. Có lẽ cô không nhận ra anh. Trông cô gầy đi nhiều. Khuôn mặt lại trở nên trong trẻo và lạnh lùng hơn. Lúc đó, cô chính là tân tổng giám đốc của tập đoàn Trương thị. Còn anh là người đại diện cho công ty Tô thị đến đàm phán. Mặc dù cô còn ít kinh nhiệm, nhưng sự trấn tĩnh, lạnh lùng của cô lại hấp dẫn anh. Chỉ là 1 chút hứng thú nhất thời mà thôi, anh đã từng nghĩ như vậy.
Và có lẽ vì ý nghĩ này, anh đã bỏ qua cô. Tô Hàn Viễn là người đầy tham vọng, nhưng ở bên cô cũng dịu dàng như nước. 2 người rất hợp nhau, lúc đó anh đã nghĩ, có lẽ nên chúc phúc cho cô.
Vì 1 lần bỏ qua mà trở nên tiếc nuối. Đó là lần đầu, cũng có lẽ là lần cuối. Trong tình yêu, anh chưa bao giờ là kẻ cố gắng. Anh chưa từng yêu, và có lẽ quan niệm tình yêu của anh cũng không giống người thường. Sống trong 1 gia tộc như Tô thị, có lẽ tình yêu đối với anh là 1 thứ xa vời.
Tô thị do 1 tay ông nội anh lập nên. Ông có 2 trai 1 gái. Cha anh là con cả. Nhưng cha anh lại không theo nghiệp tiếp quản công ty. Ông yêu 1 ca sĩ phòng trà là mẹ anh. Tình yêu hệt như đống phim truyền hình nhiều tập lúc 8h tối. Bị ngăn cách bởi địa vị, gia đình. Thế nên, để lấy bà, ông chấp nhận cuốn vào vòng tranh đấu của gia đình. Thế nhưng bi kịch vẫn xảy ra. Mẹ anh mất năm anh 3 tuổi. Anh được đón về gia đình. Đến lúc này, ông nội không chấp nhận cũng phải nhận. Quan niệm của ông về dòng dõi rất nghiêm ngặt. Vậy nên anh ở lại Tô thị, được cha nuôi nấng dạy bảo mà lớn lên.
Có điều, kịch bản luôn soạn sẵn 1 nữ phụ, là mẹ của Tô Hàn Viễn. Phải, 2 người là anh em cùng cha khác mẹ. Năm anh được đưa về thì Tô Hàn Viễn cũng đã 1 tuổi. Bi kịch gia đình chính là như vậy. 2 người thậm chí bên ngoài quan hệ như anh em cùng họ mà thôi.
Vì vậy, người phụ nữ của Tô Hàn Viễn, anh nghĩ thôi cũng không muốn liên quan.
Có điều, tình cảm chính là 1 thứ kì lạ như thế. Muốn không quan tâm lại không kìm được để ý. Bất chi bất giác đã bị cô ấy thu hút. Từ phong cách, năng lực đến cách đối nhân xử thế. Anh bị thu hút bởi 1 người giống như mình.
Có điều, cô cũng không còn nữa. Nhưng anh nghĩ, anh muốn cho cô 1 cái công đạo. Trương Ái Linh, cô yên tâm, Trương thị cả đời tâm huyết của cô, tôi giúp cô chống.