Nhất định trời hôm nay sẽ có mưa.
Trương Linh trợn mắt nhìn gã đàn ông trước mặt. Trời ơi, ngọn gió nào đưa Tô Thiên Vũ đến đây?
Sáng nay không có tiết, Trương Linh được bữa ngủ nướng. Đang ngon giấc thì có chuông cửa reo lên. Hình như Trương Mục đã đi làm. Gần đây hắn có một vụ kiện về một công ty liên doanh ăn cắp bản quyền. Tối qua làm suốt đêm, sáng lại đi sớm. Vậy nên sống ở đây rất lâu rồi, trừ vị bác sĩ riêng Hứa Hải, anh em họ Lưu thì đây là lần đầu tiên có khách khác đến. Mà vị này lại là ôn thần nữa.
- Anh tìm ai? – Đứng trước cửa sắt, cô rối rắm nhìn gã, lại chần chừ không mở cửa.
- Trương tiểu thư. – hắn gật đầu. – thất lễ, lại không báo trước.
- A?
- Chúng ta đã gặp nhau 1 lần. Cô còn nhận ra tôi chứ? – hắn cười.
Sự thực là Tô Thiên Vũ hắn nhận được địa chỉ Trương Mục nên đích thân xuất mã. Nhưng là, đến cửa lại ăn ngay bế môn yến. Đây chẳng phải Trương Linh sao? Hôm nay cô nhóc mặc một bộ đồ ngủ mèo kitty hồng. Mái tóc hơi rối, chân thậm chí còn không thèm đi dép. Hắn rất muốn cười. Thực ra trông cô nàng cũng không đến nỗi tệ đi. Mắc công lần trước hắn có ấn tượng xấu. Nữ đại ca thì ra cũng có thể trong tình trạng này.
- Tô tổng, anh trai tôi không có nhà.
- Tôi đến tìm cô.
- A?
- Tôi là đến thăm cô mà! – Hắn giơ giỏ hoa quả lên. - Cô định cho tôi đứng ở đây sao?
Trời sập thật sao? Trương Linh thực không nghĩ Tô mặt than này cũng có thể chọc người.
Trong ấn tượng của cô, Tô Thiên Vũ là một người đàn ông mặt than chính hiệu. Hỉ nộ ái ố không thể hiện, ít nhất là trước mặt cô. Lần đầu tiên gặp hắn là 1 tháng sau ngày cha cô mất. Hắn hôm đó ung dung, tự tin, lạnh nhạt, quả hơn đứt kẻ mới như cô. Về sau thỉnh thoảng trong công việc cũng có chung đụng, nhưng thực sự hắn cũng chưa bao giờ biểu lộ dáng vẻ này.
Nếu cô biết Tô Thiên Vũ kẻ này mắc chứng suy xét được mất trong tình cảm rất nhiều, chắc cô sẽ chạy luôn không thèm ngó tới.
Tô Thiên Vũ người này, nói gì thì nói, cũng là 1 con người thực đáng thương. Sống thiếu thốn tình cảm đã đành, dường như hắn còn lãnh cảm với các mối quan hệ. Trong lòng hắn, phụ nữ kẻ nào cũng như nhau, trừ Trương Ái Linh có chút khác biệt. Từ nhỏ kẻ này đã ít tiếp xúc với nữ, lại học vượt cấp nên khó trách mọi người xung quanh không mấy ai chơi với hắn. Người vượt qua được ải kén chọn của hắn cũng rất ít. Vì vậy hắn cũng tự nhận mình bè thì nhiều mà bạn thì ít.
Tô Thiên Vũ hắn không phải thần. Hắn cũng có tình cảm của con người. Chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi.
Thế mà giờ phút này đứng trước Trương Linh, hắn bỗng thấy thoải mái, quen thuộc đến kì lạ. Không phải do cô đỡ cho hắn 1 đạn mà hắn cảm ơn hay yên tâm. Sự thoải mái này đến từ cảm nhận tự nhiên, không hề phòng bị nào.
- Xin lỗi nhé. Anh đợi 1 chút.
Trương Linh chạy thẳng vào nhà làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Trông cô vừa rồi thực thảm hại. Chuẩn bị xong, cô hít thật sâu, ra mở cửa.
- Xin lỗi, để anh chờ lâu.
Đi đằng sau Tô Thiên Vũ là trợ lí riêng của anh ta. Đó là 1 người đàn ông trung niên gương mặt lạnh nhạt. Trương Linh cũng không để ý, mời 2 người vào nhà rồi rót nước.
- Không biết hôm nay anh đến có việc gì?
- Cô Trương, lần trước đến thăm cô lại đột ngột có việc xảy ra nên không cáo từ. Lần này là đến tạ lễ và mang đến cho cô 1 cơ hội làm ăn.
Hắn rất ung dung, thẳng thắn. Trương Linh tim hơi đập mạnh. Mẹ ơi, cơ hội làm ăn? Chẳng lẽ hắn đoán được gì đó?
Tô Thiên Vũ thẳng thắn mang đến cho cô sự căng thẳng. Cô cầm tập tài liệu hắn đưa, lướt đọc qua.
Đây… đây là…
Cô không thể tin được, ánh mắt lóe lên tia sáng. Tên này thực sự hào phóng đến thế?
Hợp đồng này đọc qua, đối với cô thực sự có lợi. Hắn muốn chuyển nhượng 1 phần nhỏ cổ phiếu của Trương thị lại cho cô. Đồng thời giúp cô tách ra làm ăn riêng. Điều kiện ngược lại đơn giản đến khó tin. Hắn muốn gặp người ủy thác. Hơn nữa, hắn nói muốn cô giúp đỡ người được ủy thác này.
Một hợp đồng lời đến khó tin.
- Tại sao anh nghĩ tôi biết thông tin người ủy thác?
- Cô cần người có thể giúp cô xoay vòng vốn mở công ty. Còn tôi đơn giản muốn gặp người ủy thác. Tôi nghĩ điều kiện này rất có lời.
- Tôi lại không cho là vậy. Tôi nghe nói sắp tới người này sẽ mở họp báo. Đến lúc đó không phải anh sẽ gặp được sao? Ngược lại điều kiện này anh không có gì rồi.
- Nhiều khi trên thương trường, thời gian chính là thứ quyết định. – hắn ung dung. – Tôi đương nhiên có lí do của riêng tôi.
- Tại sao anh lại muốn can thiệp vào việc này? – cô nhíu mi
- Cho phép tôi không trả lời vấn đề này. – hắn mỉm cười.
Trương Linh nhìn kẻ trước mặt, suy nghĩ một lúc lên tiếng
- Tôi sẽ chuyển lời tới anh trai tôi. Bản hợp đồng này tôi sẽ chuyển đến anh ấy. Tôi nghĩ sẽ có câu trả lời thuyết phục cho Tô tổng.
- Được, cảm ơn!
Tiễn Tô Thiên Vũ ra khỏi cửa, Trương Linh bắt đầu rối rắm. Cô cầm máy điện thoại, gọi cho Lưu Băng.
- Băng, tôi có việc muốn gặp cậu.
***
Lăng Nhất Toàn chăm chú đọc đi đọc lại những tư liệu kia, mày kiếm hơi nhíu. Hắn cứ cảm giác có gì kì lạ, lại tổng thể không tìm ra nghi vấn.
Hắn nghỉ dạy ở trường cũng đã 1 tuần. Bản thân hắn công việc này có hay không cũng như nhau. Điều ngạc nhiên là Trương Linh không còn tìm hắn. Lại lướt lại 1 lần tư liệu Jimmy gửi đến.
Trương Linh, thông tin về cơ bản không có khác với trước đây hắn tìm hiểu. Ngày hắn bay sang thành phố A, việc cô xuất hiện ở đó cũng hoàn toàn ngẫu nhiên. Khu mà hai người hẹn nhau có rất nhiều hẻm nhỏ ăn vặt, mà cô nàng này là tín đồ ăn vặt. Về cơ bản nếu không hẹn hắn, cô nàng cũng tới đó ăn là bình thường.
Nhưng tại sao lại trùng hợp như thế? Là ai nổ súng? An ninh thành phố B được coi là tốt. Mặc dù nơi đó nhiều hẻm nhỏ, nhưng ngang nhiên rút súng ra thực không ổn. Hắn có cho người giữ chân Tô Thiên Vũ, nhưng là làm rối loạn vài vụ làm ăn mà thôi. Chưa đến mức động chạm xã hội đen hay thế lực nào đó chứ? Chỉ là, có nghĩ nát óc cũng không hiểu, vụ việc lớn như vậy lại không xuất hiện bất cứ trên trang báo nào. Thậm chí ở trường cũng xử lí rất khéo.
Trương Ái Linh, liệu có thực sự chết do dùng thuốc không? Hiển nhiên là không. Người ta nói, cậy miệng xác chết là khó nhất. Nhưng hiện trường xác chết lại nói rõ nhất. Hắn có thông tin và toàn bộ ảnh hiện trường cũng như phân tích của bên cảnh sát. Chỉ là hắn vẫn nghi ngờ về thời gian tử vong mà thôi. Đương nhiên hiện nay có rất nhiều cách kéo dài tốc độ phân hủy xác hay thúc đẩy thời gian. Vì vậy, không thể tin toàn bộ vụ việc kia được.
A, sao bỗng dưng lại bị cuốn vào mấy vụ như này rồi? Thực sự rất mệt óc. Hắn xoay ghế, hướng ra ngoài cửa sổ. Trong đầu không khỏi nghiền ngẫm thêm 1 chút về suy nghĩ của mình.
Mở điện thoại ra, hắn nhắn cho Trương Linh một cái tin “Linh Linh, anh có tin vui cho em. 5h chiều chỗ cũ nhé!”