Tuy nhiên đài phun nước hình tròn trước sân lại gần với phong cách hiện đại hơn, sự hòa hợp rất đặc biệt, là một thánh địa dưỡng lão.
Tô Kiến Quốc dẫn đường, Giang Tiểu Thần đi theo sau vào sân lớn đằng sau biệt thự.
Lúc này, hai người già ngồi ở sân sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng đằng sau, hình như là trợ lý.
“Ông Tô, bệnh của ông tôi cũng bó tay thôi.
” Một ông già trong số đó quan sát một lúc rồi nói, sau đó bất lực đứng dậy khỏi ghế.
Người này chính là ông cụ của nhà họ Tiêu ở Trung Hải, tên là Tiêu Chính Nam, được mệnh danh là thần y Tiêu.
Tô Dân Sinh nói: “Sống chết có số, giàu có do trời, tôi đã sống hơn nửa đời rồi, nếu thật sự không thể chữa được thì cũng chỉ đành phải cam chịu số phận thôi.
”
Tiêu Chính Nam bất lực thở dài, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải căn bệnh lạ như vậy.
Ông ấy đã hành nghề y bao nhiêu năm, thân là chủ tịch hội học thuật y thuật Trung Hải, từng cứu vô số người, nhưng lại không thể chữa được căn bệnh lạ của Tô Dân Sinh.
Hai người họ trò chuyện một lúc, nhóm người Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới.
Tô Kiến Quốc lại gần, lập tức nói: “Cha, con đưa đại sư Giang Tiểu Thần đến rồi.
”
“Ồ?”
Tô Dân Sinh ngồi thẳng lưng nhìn sang.
“Cậu Giang ở đâu?”
“Là vị này.
”
Tô Kiến Quốc chỉ vào Giang Tiểu Thần.
Lúc này, Giang Tiểu Thần vẫn đang nghịch điện thoại.
Thấy vậy, Tô Nhược Sơ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Anh còn nghịch điện thoại gì chứ, còn không mau khám bệnh cho ông nội tôi đi.
”
“Căn bệnh này không khó chữa, chờ tôi chơi xong ván này đã.
” Giang Tiểu Thần nói, sau đó mỉm cười nhìn Tô Dân Sinh: “Ông cụ Tô chờ một lát, tôi đánh xong ván này sẽ chữa khỏi cho ông ngay.
”
“Anh!”
Tô Nhược Sơ lập tức cạn lời.
Tên này chẳng lẽ phép gì hết, hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngoài Tô Nhược Sơ ra, câu nói “lập tức chữa khỏi cho ông ngay” cũng thu hút sự chú ý của Tô Dân Sinh và thần y Trung Hải Tiêu Chính Nam.