Cố Thành nhanh chóng tìm địa chỉ quán bánh của Nhật sau đó ba người mau chóng đi vào trong, Cố Thành là nguồn lên tiếng gọi mà không thèm hỏi cô một tiếng, chỉ chăm chăm hỏi con trai.
- Kỳ Kỳ, con muốn ăn loại bánh nào?
Thiên Kỳ vờ suy nghĩ rồi háo hức nói.
- Dạ con muốn ăn bánh rán Dorayaki, với cả bánh nướng Takoyaki, ba gọi cho Kỳ Kỳ thêm ly nước melon soda cả mẹ và con đều thích uống nước ạ
Thời Ngữ Yên nhanh chóng dắt Thiên Kỳ vào chỗ ngồi con mình anh ở đó gọi bánh.
- Cho tôi đủ loại bánh Mochi đặt biệt cho nhân đậu đỏ và trà xanh,....
Xong xuôi anh cũng quay lại chỗ hai mẹ con cô, trong lúc chờ đợi bỗng bất ngờ một người phụ nữ với gương mặt cũng coi là xinh đẹp vừa uyển chuyển tiến lại gần chỗ Cố Thành, cô ta khẽ vô vai anh.
- Cố Thành, là anh sao?
Hai hàng lông mày của anh nhíu lại, vừa muốn quay lại thì bất ngờ người phụ nữ đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, mà anh cũng không tỏ thái độ mấy vì cô ta chính là bạn thân của anh.
- Cậu đến đây làm gì vậy?
- Tức nhiên là tôi đến đây để đi ăn bánh tâm sự cùng với đám bạn
Cố Thành nhàn nhạt nói.
- Vậy thì qua đó mà tâm sự cậu qua đây làm gì?
Cô ta chỉ biết cười gượng, cô ta chính là người bạn thân của anh chính là Châu Hoàn Tịnh, bỗng cô ta quay qua thấy Thời Ngữ Yên và một cậu nhóc liền tò mò hỏi anh.
- Cố Thành, hai người này là ai vậy? Trông thấy không quen
Thời Ngữ Yên vẫn im lặng nhưng cô đang nhìn cô ta, bởi cô tinh ý thấy cách cô ta nhìn hai mẹ con cô rõ đang thái độ lồi lõm và ánh mắt dành cho Cố Thành gì đó không đúng, mà anh cũng không giấu mà thẳng thắn nói.
- Cô ấy là bạn gái sắp tới của tôi và bên cạnh cô ấy là một cậu nhóc kháu khỉnh đáng yêu chính là con trai cục cưng của tôi
Châu Hoàn Tịnh nghe xong cảm thấy sốc ngang vừa không tin đó là sự thật, thân là bạn thân của Cố Thành cô ta biết bên cạnh anh không hề có một bông hồng nào thế mà lại bất ngờ lòi ra một người phụ nữ còn lòi thêm một cậu con trai.
Cô ta cười gượng gạo không tin.
- Sao lại như thế được, chẳng phải...
- Châu Hoàn Tịnh, cậu tò mò xong rồi đấy mau rời đi đi, bạn gái của tôi sẽ giận đấy
Nhìn thấy sắc mặt Thời Ngữ Yên lạnh tanh thế mà cô ta tưởng cô đang giận thật, cô ta cười cười vỗ vai anh nói.
- Bạn gái cậu giận thật rồi! Ôi vậy tôi xin lỗi, cậu mau dỗ em ấy đi
Thấy cô ta cứ lải nhải bên tai thật khiến người ta khó chịu, nhưng vì nể cô ta là bạn thân của anh nên anh vẫn có thể nói chuyện tử tế với cô ta tuy nhiên lời tử tế của anh khiến cho Châu Hoàn Tịnh sượng trân vừa có chút quê...
- Nói thế mà cậu còn không biết đường mà tránh mặt đi à?
Cuối cùng cô ta cũng chịu rời đi, ngay sau đó Thiên Kỳ giơ ngón cái lên ý bảo rằng anh làm rất tốt.
- Baba làm tốt lắm ạ, coi bộ ba cũng biết sợ người nào đó giận thật a..
- Kỳ Kỳ, con nói gì đó
Thời Ngữ Yên khẽ lườm nguýt thằng con, cái gì mà giận cô đây mới không thèm giận, bên cạnh Cố Thành có bông hồng lại gần liên quan gì đến cô, Thiên Kỳ khẽ bĩu môi mau chóng ăn bánh nướng Takoyaki của mình, còn anh thì nhếch môi cười thích thú.
Vừa về đến nhà là Thời Ngữ Yên ngã người xuống ghế sofa, thở dài ngao ngán ngay cả đi ăn hay đi ăn bánh ngọt cũng không yên hết gặp người này rồi gặp người nọ.
Mà nhìn người phụ nữ khi nãy với Cố Thành có mối quan hệ như nào nhỉ? nhìn cách bọn họ xưng hô chắc là bạn bè bình thường thôi mà nhỉ?
Bỗng bất ngờ cô khẽ đánh nhẹ vào trán mình.
- Chết tiệt, sao mình lại có thể quan tâm đến chuyện Cố Thành cơ chứ? đúng là điên thật rồi
...
Cuối cùng cái ngày mà Giang Đào vào phòng đẻ, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ còn có Lâm lão thái thái và cả Lâm Chí Khanh, còn về Bạch Thiếu Nam hắn không ngừng đi đi lại lại lo lắng cho hai mẹ con họ.
Sau bao nhiêu chờ đợi thì cô ta cũng hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh, ai nấy đều vui mừng đặt biệt là Bạch gia khi họ có cháu trai để kế nhiệm sau này.
Vì mệt nên Giang Đào cũng ngủ thiếp đi, còn hắn thì đang ân cần chơi với đứa con đang nằm trong nôi bên cạnh. Tuy kết hôn cũng đã được sáu tháng, hắn cảm thấy tình cảm của hắn dành cho Giang Đào trở nên phai nhạt đi, hắn không thể hiện ra vẫn giả vờ như đang yêu cô ta một cách thật lòng nhưng về đứa con trai này hắn vô cùng trân trọng và yêu thương nó hết mực.
...
Thời Ngữ Yên đứng trước vách ngăn kính ở trên tầng hai mươi lăm phòng làm việc, có thể nhìn ra các xe cộ chạy đua nhau, trợ lý Trần đi vào cung kính cúi xuống chào rồi lên tiếng. Truyện Nữ Phụ
- Giám đốc
- Sao rồi?
- Giang Đào đã hạ sinh thành công một bé trai, tiếp theo đây cô có dự định nào không?
Cô nhàn nhạt đáp.
- Tạm thời đừng làm gì hết, cô ta vẫn còn nhiều thời gian để vui sướng thôi thì cứ để cho cô ta vui đi...
- Vâng, tôi đã hiểu rồi