Trans: Xiêu Xiêu
Hạ Lâm liếc nhìn Dạ Tư Yên một cái rồi chỉ về chiếc xe cách đó không xa.
Dạ Tư Yên cười thẹn thùng một cái, cô cất bước đi về phía trước.
Có lẽ do quá đỗi vui mừng mà bước chân đột nhiên hẫng nhịp, cả người cô chao đảo.
Hạ Lâm nhanh chân bước đến, cánh tay vòng qua eo đỡ lấy cô.
Dạ Tư Yên sau khi đứng vững, vừa hoảng vừa ngại, cả người dựa vào lòng người trong mộng, bàn tay còn áp lên trên ngực người ta.
Như vậy có tính là đang sàm sỡ "chồng" không chứ? Căng thẳng quá, tim cô đập thật nhanh.
Còn chưa bình tĩnh lại, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe, vừa nghiêng đầu nhìn, Dạ Tư Yên đã trông thấy chiếc xe Lincoln thân dài màu đen, biển số JA00077!!
Anh Tư!!!
Mặt cô hơi tái, vội đứng thẳng người, nhưng đã không kịp nữa.
Chiếc kính xe màu đen chầm chậm hạ xuống, hiện ra gương mặt lạnh lẽo thấu xương của anh Tư.
Cô muốn cười, nhưng cơ mặt cứng đờ rồi.
Anh Tư chắc chắn đã nhìn thấy.
Anh ấy nhất định sẽ cho rằng cô đã làm mất mặt Dạ gia.
Ánh mắt Dạ Tư Hàn đảo trên người Dạ Tư Yên, nhìn rất lâu mới di chuyển tầm mắt về phía Hạ Lâm, "Thật trùng hợp"
Hạ Lâm nghĩ đến chuyện tối qua gọi điện cho anh ta còn chưa giải quyết được, khoé miệng nhếch lên, "Đúng vậy, thật trùng hợp"
"Chuyện tối qua, tôi sẽ cân nhắc" Dạ Tư Hàn đột nhiên nói.
Hạ Lâm, "..." Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Lên xe nói chuyện" Dạ Tư Hàn thu lại ánh mắt, lời nói phát ra mang theo khí lạnh.
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Yên bên cạnh, "Lên xe đợi ta trước, ta có chuyện cần bàn với Dạ đại úy"
Dạ Tư Yên nhìn lại chiếc xe Lincoln, lúc này cửa kính đã được đóng lại, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy gì nữa.
Anh Tư rốt cuộc là có đồng ý cho cô đi không vậy?
Hạ Lâm bước đến mở cửa xe giúp Dạ Tư Yên, "Cô Năm, mời!"
Dạ Tư Yên hồi thần lại nhẹ nhàng đáp "Cảm ơn" sau đó bước lên xe.
Hạ Lâm quay sang nói với tiểu Hắc, "Đưa cô Năm đến phủ tổng thống"
"Tuân lệnh, điện hạ" Tiểu Hắc đáp lại, ánh mắt có vẻ không yên tâm.
Hạ Lâm liếc nhìn hắn rồi rời mắt nhìn Dạ Tư Yên, giọng nói từ tốn quyến rũ, "Về đợi ta"
Đẹp trai chết mất, quả là chỉ một giọng nói cũng có thể làm cho người ta rụng trứng.
Dạ Tư Yên len lén liếc trộm Hạ Lâm, trái tim dũng mãnh đập liên hồi.
Sau khi đóng cửa xe lại, Hạ Lâm mới nhìn về phía chiếc Lincoln màu đen, chậm rãi thả bộ về phía đó.
Cô kéo cửa xe ra nhìn người đàn ông ngồi ở ghế ngoài, cô đưa tay đặt lên vai anh, vỗ nhẹ, "Dịch vào trong"
Lời vừa buông, Dạ Tư Hàn đã bắt lấy tay cô, kéo cô nhét vào phía trong.
Hạ Lâm tức.
Lần trước nói anh ta thô lỗ, anh ta nói anh ta có thể càng thô lỗ hơn nữa.
Quả nhiên! Chỉ vài giây sau, cô lại thấy không đúng, anh ta như vậy đâu thể gọi là thô lỗ nữa, bản công tử đây đường đường là người kế nhiệm tổng thống, sao anh ta dám!
Sau khi ngồi vững, Hạ Lâm nhìn thẳng về phía Dạ Tư Hàn.
Cô nhất thời cảm thấy uy nghiêm của một điện hạ đã bị quét sạch sẽ trước mặt tên đại úy cỏn con này.
Dạ Tư Hàn lên tiếng, "Nói chuyện Đường Uyển đi"
"Dạ Tư Hàn, anh hãy xin lỗi tôi"
Mắt anh nhìn cô, "Xin lỗi?"
Hạ Lâm hít sâu, giữ bản thân thật bình tĩnh, "Đúng vậy, xin lỗi cho hành vi lỗ mãng vừa rồi của anh"
Dạ Tư Hàn không trả lời, chỉ cất tiếng với Trình Ngôn Khoản ở phía trước, "Đến Đường gia"
Hạ Lâm nghe thế không hiểu gì cả.
Đến nhà họ Đường làm gì? Cô nhìn anh, vẻ kiêu ngạo đã giảm xuống không ít.
Anh lạnh nhạt nói, "Tôi thật sự muốn biết kẻ to gan đến thế, lại dám mạo danh người nhà họ Dạ chúng tôi"
Hạ Lâm, "..." Chuyện hình như đi hơi xa rồi!!!.