Chương 5.5
“Thừa dịp này, nhanh!” Hắn mệnh lệnh, nói xong cũng nhanh chóng lao người ra.
Trên mặt đất của tầng hầm vang vọng tiếng ầm ầm của mưa bom bão đạn. Nhược Băng, dưới sự che chở của Hắc Ưng, nhanh chóng chạy sang đến bên kia trốn, Cảnh Chấn phát hiện bóng dáng của nàng, xoay người nhắm vào nàng, nhưng viên đạn của Hắc Ưng đã nhanh hơn, bắn rơi khẩu súng trên tay hắn.
Hai người đều biết đối phương đã không còn đạn, Cảnh Chấn lấy ra một ống tiêu, thổi ra độc châm bắn về phía Nhược Băng, lại không biết từ khi nào Hắc Ưng đã tiến lên chặn lại.
Hắn không khỏi kinh ngạc, Hắc Ưng lại có thể mạo hiểm ngăn cản độc châm của hắn, tất cả sư huynh đệ muội đều biết , độc châm của hắn cực kỳ nguy hiểm chết người, chỉ cần bị đâm một chút, trong vòng hai mươi bốn giờ không có thuốc giải tất nhiên toàn thân sẽ bị thối rữa mà chết, Hắc Ưng từng suýt chút nữa vì vậy mà chết ở trong tay hắn, vậy mà bây giờ hắn lại vì cô gái này………..
Kỳ lạ! Thật kỳ lạ ! Chẳng lẽ cô gái này đối hắn quan trọng như vậy sao?
“Thế nào? Anh chỉ có bấy nhiêu năng lực sao ? Sư huynh.” Hắn cười mỉa.
“Tốt lắm, cậu càng ngày càng không sợ chết , chúng ta liền đấu một trận sống chết đi!”
Hai người đều tay không chiến đấu kịch liệt, đương nhiên! Cảnh Chấn tự biết kỹ năăng bắn súng cùng công phu quyền cước lúc nào cũng dưới tay Hắc Ưng, hôm nay là không có biện pháp đánh thắng hắn, muốn giết chết hắn chỉ có thể dùng mưu kế, hắn tuyệt đối sẽ không quang minh chính đại quyết đấu cùng Hắc Ưng! Xem ra, trước hết phải nghĩ ra biện pháp để chuồn.
Nhược Băng chạy khoảng hai mươi phút, khi hòa tan vào dòng người tấp nập, biết mình đã an toàn , quay đầu nhìn lại phía sau, đã nhìn không thấy tầng hầm ngầm bỏ hoang kia nữa rồi.
Nàng đi lang thang không định hướng, tạm thời không thể quay về trường học, sợ Cảnh Chấn lại đuổi tới trường học làm tổn thương những học sinh vô tội, hay là trước mắt nên đi tìm Thiệu Phàm.
Vì thế nàng gọi một chiếc tắc xi, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên Hắc Ưng đúng lúc xuất hiện bên cạnh nàng.
“Chạy đi.” Hắn ra lệnh cho tài xế, không để ý đến Nhược Băng đang ngơ ngác nhìn hắn.
” Tại sao anh lại tìm được tôi?” Người này thật là rất thần bí nha!
” Cho dù em đi đến đâu, tôi cũng nhất định sẽ tìm được.” Hắn cười vừa tàn khốc lại vừa thần bí.
Nhược Băng dù sao cũng không phải là một cô gái bình thường, nàng có trí tuệ trinh thám nhạy bén..
” Anh tìm được tôi, Cảnh Chấn cũng tìm được, trên người tôi nhất định có manh mối gì để các anh dựa vào, cho nên dù tôi có cố gắng trốn tránh anh ta như thế nào, cuối cùng vẫn bị anh ta bắt kịp.”
Hắn vẫn cười không nói, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.
Nàng tức giận nói.”Nói cho tôi biết nguyên nhân nào khiến các anh đối với hành tung của tôi rõ như lòng bàn tay?”
“Có quan trọng lắm không?”
“Đương nhiên! Tôi cũng không dư hơi mà chơi trò mèo vờn chuột với các anh!”
“À! Thì ra em là một con chuột bé nhỏ xinh đẹp a?”
Nàng tức giận đến không nói nên lời, biết Hắc Ưng cố tình đùa cợt nàng, hỏi lại cũng là uổng phí, chỉ đơn giản tựa đầu sang hướng bên kia.
Xe chạy xuôi chạy ngược trên đường , không có phương hướng nhất định , Hắc Ưng bảo tài xế cứ lái vòng vòng, cũng không nói mục đích, nàng biết đây là vì tránh né sự truy kích của Cảnh Chấn.
Trên đường đi bọn họ thay đổi mấy chiếc xe, cuối cùng Hắc Ưng mang nàng đi đến một nơi xa lạ.
“Đây là chỗ ở của anh?” Nàng hỏi.
“Không sai.”
“Không sợ tôi gọi là cảnh sát?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Người này thật sự ngông nguồng nha! Nàng quay đầu đi hướng cửa.
“Đi đâu?” Hắn che ở phía trước, hai tay dựa vào tường ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tà mị vừa tàn khốc nhìn nàng chăm chú, tuy rằng làm ra vẻ thờ ơ nhưng đã có một cỗ khí thế uy hiếp.
Chương 5.6
Người này thật sự ngông nguồng nha! Nàng quay đầu đi hướng cửa.
”Đi đâu?” Hắn che ở phía trước, hai tay dựa vào tường ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tà mị vừa tàn khốc nhìn nàng chăm chú, tuy rằng làm ra vẻ thờ ơ nhưng đã có một cỗ khí thế uy hiếp.
”Chân là của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi a.”
” Em không muốn biết tại sao tôi Cảnh Chấn luôn biết hành tung của em à?”
” Anh sẽ nói sao?” Nàng đương nhiên muốn biết, nhưng giả vờ như không quan tâm.
Hắn cười, nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, đi đến bên tủ, mở ngăn kéo ra, lôi ra một cái khăn mặt đưa cho nàng.
”Đi tắm rửa.”
”Tắm rửa?” Nàng không hiểu, trừng mắt hắn.
”Cảnh Chấn sở dĩ tìm được em, là bởi vì hắn đã bắn lên người em một loại mùi Hàn Can (cực lạnh) của Tây Tạng, tôi cũng dựa vào mùi này mới tìm được em.”
Nhược Băng nhìn thân thể, cẩn thận ngửi ngửi.
” Tôi không ngửi được hương vị gì đặc biệt a?”
”Chỉ có người từ nhỏ sinh trưởng ở Tây Tạng mới ngửi được.”
”Ra là vậy. . . . . .” Nàng lại học được một môn tri thức, thì ra theo dõi người còn có loại phương pháp ngửi mùi này, nàng đã từng đọc qua, một số chủng tộc ở Châu Phi chính là dùng hương vị chà lau ở trên người bộ tộc của mình, dưa theo hương vị tìm được đồng tộc hoặc đứa con, không thể tin được Tây Tạng cũng có phương pháp này.
” Nếu em còn muốn chạy, chỉ sợ không đi được một dặm, đã bị Cảnh Chấn đuổi tới, đến lúc đó tôi cũng không thể nào cứu được em đâu.”
Hừ! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng mới không lấy tính mạng mình đem ra đùa đâu. Không để ý tới Hắc Ưng đang mỉm cười khiêu khích, nàng chẩun bị đi về hướng phòng tắm.
” Tắm xong thì hãy thoa cái này lên.” Hắn ném cho nàng một cái chai.
”Đây là cái gì?” Nàng cầm lấy, tò mò hỏi.
” Để tẩy mùi, phòng ngừa sau khi tắm rửa xong vẫn còn lưu lại mùi, thứ nước trong chai này có thể tẩy được mùi hương của Hàn Can.”
”Biết rồi.”
Nàng đang muốn đóng cửa phòng tắm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ló vẻ mặt nghiêm túc ra hỏi: ” Anh sẽ không nhìn lén chứ?”
Nàng không quên Hắc Ưng đã lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi nàng đến cỡ nào, cho nên nàng không thể không đề phòng.
”Nếu tôi muốn xem, cho dù khóa mười cánh cửa, tôi cũng xâm nhập được.”
”Anh dám!”
”Nếu em muốn, tôi có thể tắm cùng em.”
” Anh đi chết đi!”
Nàng dùng sức đóng cửa lại, cố gắng không đi nghe tiếng cười cuồng ngạo không kiêng nể gì của Hắc Ưng, nàng nhất định là điên rồi, sao lại có thể cho một người đàn ông muốn giết mình vào tắm chung chứ, vả lại cuộc đối thoại vừa rồi giống như liếc mắt đưa tình.
Buồn cười chính là, nàng hoàn toàn không sợ chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy rung động, nàng nghĩ, nàng nhất định điên thật rồi .
Hết Chương 5