"Lâm Tây" vẫn đi thẳng về phía trước, cho tới khi cách Giang Nhược Phong đủ xa.
Đột nhiên toàn thân cô run lên, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.
Phía sau là tiếng bước chân nặng nề rời đi.
Cô biết là Byron đã đi rồi.
Gánh nặng khi Byron nhập thân đối với cô mà nói là quá lớn, còn lớn hơn lần trước bà chị cảnh sát nhập thân.
Lâm Tây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hận không thể quỳ rạp trên mặt đất ngủ luôn.
Cũng may đã tới thời gian giải lao, phía trước không xa chính là sân chơi.
Lâm Tây kéo đôi chân nặng nề đi tới sân chơi, tìm một góc ngồi xuống.
Cô ngồi một lát, những người khác cũng lục tục kéo tới.
Từ xa xa, Giang Nhược Phong đã thấy Lâm Tây.
Cô vội vàng chạy tới.
Lâm Tây cũng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tái nhợt.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Giang Nhược Phong biết đó là Lâm Tây, Byron đã rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Em có ổn không?"
"Chỉ buồn ngủ thôi." Lâm Tây đáp.
"Đừng lo." Giang Nhược Phong ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ăn cơm tối xong là có thể trở về ngủ rồi."
Lâm Tây gật đầu.
Giang Nhược Phong thoáng nhìn thấy những người khác đang đi tới bên này.
Cô nói nhỏ: "Trừ những người khác trong phòng giam chúng ta ra, tạm thời chưa thể tin được người nào cả.
Em cũng đừng tiết lộ chuyện mình có thể Khiêu đại thần ra ngoài."
"Vâng." Lâm Tây nói chuyện một hồi, rốt cục khôi phục chút tinh thần.
Những người khác đi tới, cả đám đều lộ vẻ mệt mỏi không còn chút sức lực.
"Tây tỷ." Diệp Miêu thấy vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tây, vội hỏi: "Công việc hôm nay vất vả quá à?"
Cô biết lực công kích của Lâm Tây rất thấp.
Điều này nói rõ là thể lực Lâm Tây không cao lắm, cho nên cũng hơi lo lắng cô làm công việc nặng nề như vậy sẽ mệt chết mất.
Lâm Tây cười cười, không nói gì.
Giang Nhược Phong lại nói sang chuyện khác.
"Xế chiều hôm nay mọi người có phát hiện gì không?"
"Không có." Trương Bưu lắc đầu, sau đó bực tức đá mấy viên đá vụn dưới chân, nói: "Tôi đi tìm tài xế mang hàng tới để hỏi thăm, nhưng căn bản tài xế không biết người tên Viên Viên này."
"Em cũng không." Vẻ mặt Diệp Miêu đau khổ, nói: "Em và chị Hứa cùng quét dọn vệ sinh, vất vả lắm mới đụng được một tù nhân.
Bọn em hỏi thăm hắn, kết quả người ta cũng không để ý tới bọn em."
Tất cả mọi người đều đã hỏi rồi, Giang Nhược Phong đưa mắt nhìn về phía Hạng Diệu đang trầm mặc.
Chỉ thấy Hạng Diệu cắn răng, cúi đầu, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào một hướng.
Theo ánh mắt nhìn lại, không ngờ người hắn đang nhìn lại là Lâm Tây.
Tại sao hắn lại trừng mắt nhìn Lâm Tây? Lâm Tây đâu có chọc vào hắn.
Phản ứng Lâm Tây cũng không chậm chạp.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạng Diệu.
Cô đều nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi Byron nhập thể.
Nhưng cô không có cách nào giải thích được.
Cho nên Lâm Tây không thể làm gì khác hơn là giả vờ không phát hiện ra, vờ như tập trung toàn bộ tinh thần nhìn mũi chân của mình.
"Thật ra chúng tôi lại có phát hiện." Giang Nhược Phong chỉ chỉ về phía Lâm Tây: "Lâm Tây đã nghe được Viên Viên bị mang đi rồi, mang tới phòng tạm giam."
"Phòng tạm giam sao?" Trương Bưu nói ngay.
"Cô ấy phạm lỗi nên bị mang đi à?"
"Chuyện này không rõ." Giang Nhược Phong lắc đầu đáp: "Chỉ biết cô ấy đang ở phòng tạm giam."
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Diệp Miêu và Hứa Dư Dung, nói: "Các người phụ trách vệ sinh nhà tù, có biết phòng tạm giam ở đâu không?"
"Không biết..." Vẻ mặt Diệp Miêu mờ mịt.
"Phạm vi quét dọn của bọn em rất rộng, phải tranh thủ làm thật nhanh mới kịp quét hết, cho nên căn bản không có sức lực nào chú ý tới phòng tạm giam ở đâu." Hứa Dư Dung nói: "Nhưng mà ngày mai chúng em sẽ chú ý."
"Vâng vâng." Diệp Miêu gật đầu.
"Bọn em sẽ chú ý."
"Được rồi." Trương Bưu thoáng buông lỏng hơn một chút, nói: "Có phát hiện là tốt rồi.
Còn thời gian năm ngày nữa.
Dựa theo tiến độ này, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì."
Lâm Tây có một vấn đề quan tâm tới.
Cô giơ tay lên nói: "Phong tỷ thăm tù cũng thất bại rồi, đêm nay không biết có thể xảy ra chuyện không may hay không.
Mọi người nghĩ thế nào?"
Mọi người sửng sốt.
Sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói được gì.
Diệp Miêu lại nghĩ tới chuyện này, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Giang Nhược Phong.
"Tôi có một ý tưởng." Lâm Tây cố gắng bỏ qua ánh mắt của Hạng Diệu, nói: "Dựa theo tình huống đêm qua, thứ giết người kia tới từ bên ngoài.
Nếu chúng ta chặn cửa sổ lại, có phải là nó sẽ không giết người được nữa không?"
Bản dịch thuộc về Quả Chanh Màu Xanh, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Người khác còn chưa nói gì, Hạng Diệu đã lạnh lùng đáp: "Chặn cửa sổ thì cả phòng giam đều rơi vào bóng tối.
Như vậy tức là đặt tất cả mọi người trong phòng vào nguy hiểm."
"Chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi." Lâm Tây đoán trước sẽ có người nói như vậy: "Chặn cửa sổ lại, bật đèn điện thoại di động lên.
Như vậy có thể ngăn chặn cửa sổ, không cho thứ bên ngoài tiến vào, vừa có thể khiến phòng giam không bị rơi vào bóng tối."
Hạng Diệu châm chọc: "Điện thoại của cô nhiều pin thế à?"
"Điện thoại của mình tôi thì không đủ pin." Lâm Tây đưa mắt nhìn mọi người: "Nhưng nếu mọi người thay nhau dùng điện thoại thì...chắc vẫn đủ."
Giang Nhược Phong nhíu nhíu mày.
Hạng Diệu này vẫn luôn chĩa mũi dùi vào Lâm Tây.
Cô bước từng bước tới, chắn tầm mắt của Hạng Diệu nhìn Lâm Tây, mặt mang vẻ mỉm cười, hỏi: "Có phải Tây Tây đã đắc tội cậu ở đâu không? Nếu có thì tôi thay em nó xin lỗi cậu."
Hô hấp của Hạng Diệu bị khựng lại, vẻ mặt hung hăng vặn vẹo một chút, sau đó quay mặt đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.