Khiêu đại thần là một loại lễ cúng tương đối đơn giản của huyền học, có thể tạm chia thành hai bước như sau.
Bước một là thỉnh thần, bước này chính là khiêu vũ, nhảy một điệu múa đặc biệt.
Nếu có thể câu thông với thần linh thì tiến hành bước thứ hai: thần giáng, thần giáng xuống người bà đồng.
Tục xưng là phụ thể.
Tất nhiên thần ở đây không ám chỉ thỉnh thần, bà đồng có thể câu thông và cho mọi thứ phụ thể.
Ví dụ như ma quỷ, linh hồn hay thậm chí là yêu quái.
Người ta đồn rằng có một số ít bà đồng có quan hệ tốt với yêu quái như hồ tiên, liễu tiên, vương đại tiên.
Đó là những con hồ ly, rắn và chồn dễ dàng bắt gặp trong dân gian.
Lúc thỉnh thần đến bà đồng luôn phải niệm việc mình muốn làm cho thần nghe.
Làm vậy những yêu ma quỷ quái linh hồn đến phụ thể sẽ hỗ trợ bà đồng giải quyết việc đó, giải quyết xong thì đi.
Khi Lâm Tây ý thức được cô đã thỉnh thần thành công, phản ứng đầu tiên của cô là khiếp sợ, phản ứng thứ hai là hối hận.
Bởi lúc thỉnh thần cô không ngờ bản thân sẽ thành công nên không niệm việc mình cần nhờ thần làm.
Phải làm sao bây giờ?
Tình trạng của Lâm Tây chỉ có mình cô hiểu chứ những người khác hoàn toàn không hiểu gì.
Họ chỉ thấy tự dưng Lâm Tây nhảy một điệu nhảy kỳ lạ, điệu nhảy kỳ lạ kết hợp với trang phục bà đồng trên người Lâm Tây mang lại cảm giác quỷ dị khó tả.
Không ai biết Lâm Tây đang làm gì.
Khi lâm Tây kết thúc điệu nhảy cô cảnh sát đang bước tới sát gần Cố Dịch bỗng nhiên dừng bước, rồi biến mất dưới cái nhìn của bốn người họ.
Đúng vậy, cô cảnh sát u ám đáng sợ kia bặt vô âm tín như thế đấy.
Bốn người trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, qua một hồi lâu sau cuối cùng họ cũng hiểu ra gì đó, Cố Dịch nở nụ cười sống sót sau tai nạn: “Ha ha ha ha thành công rồi, Lâm Tây thành công rồi! Cô ấy đuổi quỷ đi rồi!”
Vừa nói anh ta vừa đẩy Diệp Miêu ra, sau đó anh ta và Uông Siêu chạy hai bước đóng cánh cửa lại.
“Khụ khụ khụ khụ…” Giang Nhược Phong được cởi trói ho khan liên tục.
Thật ra chị ấy cũng từng học võ, bản thân cũng có năng lực tự vệ.
Nhưng sức lực của Uông Siêu quá lớn.
Chị đã định khi nào quỷ tới gần sẽ nhân cơ hội Uông Siêu phân tâm để thoát thân.
Chẳng qua khi chị ấy vừa nhúc nhích Lâm Tây đã bắt đầu nhảy điệu múa kỳ lạ.
Đến khi chị kịp phản ứng lại quỷ đã biến mất rồi.
Giang Nhược Phong giơ tay khoác vai Lâm Tây, khiếp sợ không thôi: “Em lợi hại thật đấy, đuổi quỷ đi được thật này.
Thần kỳ ghê, em làm kiểu gì thế?”
Vừa nói chị vừa bước tới trước mặt Lâm Tây, bấy giờ chị mới thấy rõ dáng vẻ của Lâm Tây.
Người cô cứng đờ, lạnh như băng.
Nước da trắng trẻo hồng hào biến mất, thay vào đó là nước da nhợt nhạt.
Đôi môi đỏ tươi bỗng xuất hiện một con mắt.
Lâm Tây không hóa trang, Giang Nhược Phong có thể khẳng định điều này.
Dáng vẻ hiện tại của cô… Giống hệt mấy con quỷ vừa nãy.
Tay Giang Nhược Phong run lên, chị tách khỏi Lâm Tây.
“Ha ha.” Lâm Tây đứng nguyên đó bỗng cười khe khẽ, tiếng cười đầy lạnh lẽo.
Cô nhúc nhích rồi từ từ ngẩng đầu lên, đuôi mắt lộ ra vẻ tà ma.
Cô bước tới cánh cửa nơi Cố Dịch và Uông Siêu đang đứng.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, eo khẽ đung đưa, cô từng bước áp sát như cô cảnh sát hồi nãy.
Cố Dịch đóng cửa lại, xoay người đã thấy Lâm Tây đang đi tới chỗ mình.
Biết Lâm Tây đã đuổi quỷ đi nên anh ta càng kính nể cô, thấy cô bước tới vội vàng nói: “Đại sư… Lâm, lần này cảm ơn cô.
Nếu chúng ta có thể quay về tôi đây mang ơn cô vạn lần.”
Uông Siêu đứng cạnh rất quan tâm việc Lâm Tây có thể dẫn mọi người quay về hay không: “Cô có cách nào có thể đưa chúng tôi trở về được không?”
“Anh trai nhỏ.” “Lâm Tây” đến gần họ rồi giơ hai tay khoác vai Cố Dịch, dùng giọng điệu dịu dàng đáng yêu nói: “Anh thấy tôi có đẹp không?”
Cố Dịch dại ra, chuyện gì thế?
Nhưng anh ta không dám đẩy Lâm Tây ra, chỉ gật đầu đáp: “Đẹp, đẹp lắm.”
Anh ta không hề nói dối, Lâm Tây đẹp thật.
Dù cô mặc đồ kỳ lạ nhưng vẫn có thể nhận ra vóc dáng mảnh khảnh, làn da trắng nõn, ngũ quan tuy không kinh diễm nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, là người đẹp kiểu thanh tú.
Tay phải “Lâm Tây” dán lên ngực Cố Dịch từ từ đi xuống, nhẹ nhàng đè lên ngực anh ta.
Cô dựa sát vào Cố Dịch, gần như là mặt đối mặt trò chuyện với Cố Dịch: “Thế anh đồng ý giao trái tim cho tôi không?”
Nếu lúc này Cố Dịch tỉnh táo anh ta sẽ nhận ra sự bất thường của Lâm Tây.
Nhìn kỹ anh ta sẽ nhận ra diện mạo của Lâm Tây đã thay đổi, móng tay cô có màu đỏ tươi, những thứ này khác hẳn với Lâm Tây trước kia.