Nữ Tư Tế

Alex hừ một tiếng: “Cậu chỉ hơn tôi mấy tháng mà thôi, đừng có dùng giọng điệu người lớn nói chuyện với tôi.”

Made phe phẩy ngón tay nhỏ nhắn: “Không, không, đạo lý không phân biệt lớn nhỏ.”

Khóe miệng Alex co rút, nhún nhún vai: “Tùy cậu.” Cậu luôn nghĩ tài ăn nói của mình rất tốt, nhưng ở trước mặt Made, xem ra cần phải tập luyện thêm.

“A, cái này đến cùng là gì?” Cậu đụng phải một cái thây khô, kinh tởm phủi tay.

Made nói: “Đàn ông con trai mà lá gan nhỏ thế, nhưng về sau đừng dùng bàn tay này chạm vào chị nhé.”

Alex: “Cậu không phải cũng như vậy sao.”

Made: “Chị mới không kinh tởm như vậy.”

Hai đứa nhóc đang ồn ào cãi nhau, bỗng phát hiện tình huống xung quanh không được bình thường. Imhotep nói: “Phải đi sát, không được tách ra.”

Người có mặt ở đây khẩn trương hơn hẳn, cùng lúc Aisha bị một tiểu quỷ bắt lấy.

“A……” Aisha bị tiểu quỷ vèo một tiếng tha đi, cô hét lớn: “Đừng kéo tôi.” Nhưng một đám tiểu quỷ khác lại điên cuồng nhảy ra, chúng nó cắn, hoặc dùng đao chém cô.

Lúc Ardeth Bay đuổi tới nơi thì nhìn thấy một màn này: mấy tiểu quỷ dùng răng cắn cô ngã xuống đất, có mấy con dùng tay ôm miệng, còn kêu ti ti. Mà một số tiểu quỷ trong đó còn nhổ ra mấy cái răng, hình như rất đau.

Anh thật không đành lòng chém chúng nó, nhưng nghĩ đến chúng nó cũng không buông tha con người, đành dùng đao chém mấy con rồi kéo Aisha lên, nói: “Lần sau chú ý hơn.”

O’Connell ở phía trước kêu lên: “Chạy mau, phía sau đang đuổi tới.”

Ba người bọn họ cấp tốc chạy về phía Imhotep, vừa chạy xuống dốc vừa phối nả súng vào tiểu quỷ.

Thật vất vả chạy đến bên người Imhotep, bước chân Aisha không ngừng, trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực của Imhotep. Hafez và Anck-Su-Namun nhìn thấy người chạy về hướng này, vừa thấy người đến là O’Connell lập tức muốn ra tay đánh nhau.

Nhưng bọn người mũ đỏ đang ráo riết tìm nơi trốn, cho nên cũng không ai để ý đến hai người bọn họ. Made kéo Aisha: “Mẹ……” Cô bé vừa mở miệng thì thấy cha mẹ mình lại bắt đầu ‘bận’.

Giống như mấy trăm năm không gặp, cha ôm thắt lưng mẹ, bắt đầu một hồi hôn kịch liệt.

Cô bé nhấc đầu nhìn thấy Ardeth Bay thì mỉm cười nhào qua: “Chú Ardeth Bay, kiss cửu biệt được không?”

Ardeth Bay bế cô bé, khóe môi hạ thấp: “Lúc này không phải lúc nói chuyện, chúng ta cần phải chạy.”

Đúng vậy, anh bế Made, O’Connell bế Alex, bắt đầu chạy. Imhotep đuổi theo, Ardeth Bay đưa Made cho anh, nói: “Dẫn con bé đi.” Bản thân thì xông lên đánh đuổi tiểu quỷ.

Imhotep một tay ôm vợ, một tay ôm con: “Làm cha thật không dễ dàng.”

Aisha vỗ vỗ tay anh: “Chồng cố lên.”

Hoàn hảo lực lượng của Imhotep làm lũ quỷ sợ hãi, cho nên lúc anh xuất hiện tiểu quỷ cũng liền nhanh chóng bỏ chạy. Lúc này Aisha nghe phía sau gọi: “Aisha……”

Là Anck-Su-Namun, cô ta xem ra rất hận Aisha, phục hồi trí nhớ rồi? Đang lúc nghĩ ngợi thì Imhotep cười: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, Aisha đã ở đây, ngươi cũng nên chết đi.” Nói xong vươn tay đẩy ra, Anck-Su-Namun cứ thế bị một tiểu quỷ bắt, tha đi.

Cô ta bi thảm thét lớn: “Thì ra vì mục đích này ngươi mới thức tỉnh ta, cho dù chuyển kiếp bao nhiêu lần, Imhotep, ta hận nàng ta, càng hận ngươi.”

Aisha hướng về cái bóng lưng của cô ta vẫy tay, Made nói: “Giải quyết được tình địch, mẹ rất vui à?”

Aisha: “Tuổi còn nhỏ con biết cái gì.” Nói xong vừa chạy vừa nhìn vòng tay trên tay Made, nói: “Chúng ta phải nhanh lên.”

Imhotep gật đầu, anh ôm vợ con chạy. Người phía sau dù bị quỷ bắt anh cũng mặc kệ, O’Connell cũng bảo vệ vợ con mình và Jonathan, mọi người cùng nhau chạy hướng vào kim tự tháp.

Aisha quay đầu lại, thấy Ardeth Bay và Lock-Nah đứng cùng một chỗ, xem ra bọn họ sẽ có một hồi tranh đấu.

Ardeth Bay chậm rãi nói: “Mọi người đi trước, tôi sẽ theo sau.”

Made vẫy tay: “Chú Ardeth Bay, nếu còn sống cháu sẽ mời chú ăn thịt nướng.”

Ardeth Bay suýt nữa vấp ngã: “Không cần, chú sẽ không ăn.”

Aisha nói: “Vậy anh cẩn thận.” Nói lời này bọn họ cũng đã đi rất xa, lúc này Ardeth Bay và Lock-Nah bắt đầu đánh nhau.

Một người là vâng theo ý chỉ của thần, một người là kẻ phản bội, mà Aisha biết một trong hai người dù là ai thắng cô cũng không lo lắng.

Những người còn lại dùng hết sức chạy, Aisha thề cô chưa từng nhìn thấy Imhotep liều mạng chạy như thế. Hoặc nói trước giờ anh làm chuyện gì cũng thật thong dong, lúc này lại vội vàng, mất hết kiên nhẫn.

Aisha cảm thấy anh thế này có chút khốc, cô từ đầu đến cuối đều không cần hạ xuống một bước. Mắt thấy phía trước là cầu treo gỗ, O’Connell dùng thuốc nổ đánh gãy cầu, cùng lúc mặt trời đỏ rực dường như muốn nhô lên.

“Không được, Imhotep anh mau dẫn Made chạy vào đi.” Aisha biết nếu không phải vì cô, Imhotep sẽ còn nhanh hơn nữa, anh có thể biến thành cát bay vào.

Quả nhiên anh theo lời cô ôm chặt Made, rống to một tiếng, giống như một trận gió bay vào sâu trong kim tự tháp.

Kim tự tháp chứa một lượng lớn phép thuật hắc ám, cho dù trời đã sáng bên trong vẫn tối ôm. Aisha đuổi tới nơi, O’Connell ôm Alex nhà mình nói: “Haiz, làm cha thật không dễ dàng.”

Aisha nhìn thấy bóng dáng cha và con gái mất hút vào trong kim tự tháp thì mới an tâm, đột nhiên Evelyn hét lên: “Aisha, cẩn thận.”

Đinh một tiếng, hai tiếng kim loại chạm vào nhau.

Aisha nhìn bụng mình, một cây đao đang đặt trên đó, đáng tiếc thân thể cô có chút đặc thù, đao kiếm chẳng làm gì được cô.

Aisha nhìn Anck-Su-Namun cười lạnh: “Cô thật không biết buông tha là gì!”

Đây thật đúng là số mệnh, không nghĩ bản thân sẽ có một ngày ở trong đó. Cô nói với O’Connell và Evelyn: “Không cần xen vào, hai người cứ đi đi.”

O’Connell nói: “Được rồi, tôi sẽ nói cho Imhotep biết.”

Aisha cười: “Nói với anh ấy tôi rất nhanh sẽ chạy đến.”

Anck-Su-Namun nói: “Ta sẽ không thành toàn cho ngươi.”

Hai cô gái giống như trở về đấu trường ba ngàn năm về trước, lúc Aisha vừa nhập hồn đến Ai Cập cổ đại, tinh thần chưa chuẩn bị sẵn sàng, tất nhiên bại dưới tay ả ta, nhưng bây giờ với thân thể này cô sẽ không thua.

Hai người ngay trước kim tự tháp đánh nhau, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào. Aisha tuy không sợ bị thương nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau, vì thế tận lực né tránh các đòn đánh tới.

Từ bên ngoài đánh tới bên trong, Anck-Su-Namun lấy vũ khí từ một bức tượng.

Aisha cũng lấy hai thanh đao nhỏ, hai loại vũ khí chạm nhau phát ra tiếng vang lớn.

(Anck-Su-Namun dù gì cũng thức tỉnh trở thành người kiếp trước, nên mình dùng xưng hô cổ nhé, ‘ta-chàng’)

“Imhotep sao lại có thể yêu ngươi, ngươi rõ ràng là loại phụ nữ chỉ biết vu lợi cho bản thân, hoàn toàn sẽ không vì chàng là đại tư tế mà suy nghĩ.” Anck-Su-Namun dùng vũ khí hai tay, động tác nhẹ nhàng mau lẹ.

Aisha nói: “Cô yêu Imhotep lắm sao? Sau khi giết chết người phụ nữ và đứa bé của anh, Anck-Su-Namun, cô nghĩ Imhotep còn có thể yêu cô sao?”

Anck-Su-Namun lớn tiếng: “Không, ta biết chàng sẽ không yêu ta, nhưng ít ra chàng sẽ mãi nhớ đến ta. Nhưng, chỉ cần ngươi xuất hiện chàng sẽ hoàn toàn quên mất sự hiện diện của ta.”

Aisha đánh bay vũ khí của ả: “Cô vốn không xứng đáng để anh ấy để ý.”

Hai cô gái đánh nhau làm người ta hoa cả mắt, mà Aisha lúc này chiến đấu hăng say vì không có gì có thể làm cô phân tâm, con gái đang an toàn ở bên ông chồng cường đại, chỉ cần xử lý được vấn đề trước mắt từ nay về sau Aisha có thể sống hạnh phúc.

Nghĩ vậy, Aisha dùng chân đá một cước làm Anck-Su-Namun trượt dài ra xa.

Anck-Su-Namun ói ra một búng máu, xem ra bị thương không nhẹ. Ả chậm rãi đứng dậy: “Lại đến……A……” Hét thảm một tiếng, ả quay đầu lại nhìn người vừa đâm mình, nhìn thấy khuôn mặt của Aisha ba ngàn năm trước.

“Sao có thể…… Ngươi.” Nói xong ả ngã xuống mặt đất, còn nói: “Imhotep, nếu ngươi sống lại ta, ta có biện pháp cứu Aisha…… Imhotep……” Trí nhớ của ả ta hỗn loạn, tắt thở.

Aisha nhìn Musar đã đâm chết Anck-Su-Namun: “Tại sao?”

Musar dùng khăn lau sạch vết máu trên đao: “Chỉ cần bước vào kim tự tháp, tôi sẽ trở lại là Musar của trước kia, chỉ cần Imhotep chết đi thì tôi sẽ có được em. Đây cũng là lời hứa của tử thần Anubis, cho nên Aisha à, khổ sở ở địa ngục ba ngàn năm qua, tôi không muốn nếm thêm lần nữa. Dù không muốn làm tổn hại đến em, nhưng giết chết người đàn ông kia vẫn phải làm.”

“Musar, lúc trước dù anh là kẻ thù của tôi, nhưng khi anh nhảy vào bên trong giàn hỏa thiêu, tôi thật muốn nói một câu cảm ơn, cũng muốn nói một câu, anh đúng là một kẻ ngu ngốc.” Aisha buông vũ khí trong tay nói.

Musar tao nhã đi vào kim tự tháp, sau đó nói: “Đừng nói lại chuyện cũ, Musar kia có dũng khí để yêu, nhưng Musar lúc này lại thật sợ hãi, tình yêu của hắn không bằng dù là một góc của Imhotep.” Nói xong hắn đi vào trong kim tự tháp, lúc bước vào bên trong cơ thể hoàn toàn biến thành đàn ông, bộ dáng y hệt ba ngàn năm trước.

Hắn nhất định ăn không ít khổ, giống như Anck-Su-Namun trong phim kia, buông tay Imhotep cũng vì cô ta sợ chết, cô ta biết rõ địa ngục đáng sợ cỡ nào. Hiện tại Musar có phải cũng vì như vậy, mà đáp ứng tử thần giết chết Imhotep?

Nhưng Anubis vì sao muốn giết Imhotep, chả lẽ sợ Imhotep lấy mất quân đội tử thần? Một người đàn ông chỉ nghĩ đến gia đình của anh thì cần quân đội của tử thần làm gì?

Đúng rồi, chỉ có thể vì anh không nghe lời Anubis nên mới xảy ra vấn đề này, Anubis muốn một người có thể thống trị thế giới chứ không phải một trạch nam chỉ biết ở nhà.

Nhất định là như thế, Imhotep thật sự gặp nguy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui