Chương 1.13
Nó ngồi chung với Bạch Dương. Trên thế giới có mấy người hợp tính với nó đâu, bởi vậy gặp người nào hợp tính thì nó lao vào tám ngay. Vậy cũng biết Bạch Dương thích Fairy Tail rồi nhá!
Quỳnh Anh bắt bồ với Thiên Bình. Hai người này không cuồng Fairy Tail nhưng lại mê mẩn Cardcaptor Sakura. Mọi người biết bây giờ hai người này làm gì không? Chắc chắn là chụm đầu vô cái iPad xem Sakura rồi!
Đây là cặp đôi trung thành với Conan: Như và Song Tử. Một người ôm máy tính đọc truyện, một người dán mắt vào iPad xem phim. Nếu nói Như cuồng Fairy Tail không phải sai, nhưng cô chuyên tâm vào Conan hơn.
Và đây, fan cuồng của Naruto: Xử Nữ. Chỉ có cô và Song Ngư là riêng lẻ một mình, không có bè có cặp như hai người kia. Còn Song Ngư? Ngư Ngư hơi bị cưng cái mặt mâm của cậu nhóc Shinosuke nhá! Chỉ cần xúc phạm nhóc Shin một câu thì chuẩn bị nghe Ngư Ngư giáo huấn một chập nhé!
Mỗi người một sở thích. Nhưng điều gắn kết họ lại với nhau chính là sự tin tưởng trao cho nhau, sự cô độc vì thiếu tình thương đã tôi luyện trái tim họ thành những trái tim sắt đá, nhưng họ đã làm ỗi người họ mở lòng, đón nhận những tình cảm chân thành. Có thể không dính lấy nhau như keo, nhưng tim tim họ luôn có nhau, chỉ cần thế là đủ. (Giống như miêu tả đôi tình nhân quá nhỉ? Nhưng k phải đâu nhá!) Ngoài ra còn một lý do nữa. Chính là vì người nào cũng thích tiểu thuyết cả! (Một điểm chung nữa)
…
Lớp đang yên đang lành thì đột nhiên một tiếng “Á!” và một tiếng “Ối!” vang lên trong lớp. Sau đó là một loạt tiếng “Ấy!”, “Úi!”, “No!!”, “Cái giề?”… vang vọng làm ột người có IQ cực cao như hắn cũng ngu ngơ không hiểu chuyện gì, giật thót tim.
Còn mấy chị làm việc riêng trong lớp sau khi la ó một tràng thì cười lăn cười lộn (Miss nó not included) do mấy anh ấy mặt ngu quá. Còn mấy anh thì quế quá nên kéo nhau ra ngoài cúp học hết. Lớp còn 9 đứa con gái và một bà giáo dạy Sinh. Sau khi tụi hắn đi, cả đám lại ai làm việc nấy, mặc xác bà cô giảng gãy lưỡi.
…
“Cách”
“Ực!”
Điện thoại reo.
…
Hôm nay… Ngày 26… Và chỉ còn… một ngày nữa… Chỉ một ngày… Khốn kiếp thật! Sao vậy nè? Nước mắt…
- Hức…
- …
- Em… Làm sao để… Ngừng khóc đây…?
- Vô cảm…
- Hả?
- Vô tâm… Đừng quan tâm đến ai cũng chẳng cần ai quan tâm…
- Em… Hix…
- Em… Không phải… người vô tâm… Chị hiểu chứ?
- Chị… hix… không hiểu…
- Vì em… vẫn quan tâm tới chị…
- …
- Em vẫn lo lắng cho Anh Anh…
- Chỉ thế mà em không nói em là người vô cảm, vô tâm sao?
- Em… vẫn biết… khóc đấy thôi…!
Ngước lên nhìn đứa em bé bỏng, càng khiến cho nước mắt rơi nhiều thêm. Tại sao chứ? Kiếp trước mắc phải tội lỗi gì mà lại thành thế này?
Một giọt nước mắt… Chỉ đúng một giọt… Nóng hổi… Rơi xuống… Trên nền cát trắng… Thấm qua… khiến cho cát thâm màu lại… Có… có chuyện gì? Tại sao? Cả nền cát… lại ướt…
Mưa. Nó sẽ cuốn nỗi buồn đi, hay để nỗi buồn trong từng hạt mưa, lắng đọng lại ở những nơi nó đi qua…
- Vào nhà thôi, mưa rồi. Coi chừng cảm lạnh đó!
- Không. Em thích như thế này… Cứ để em ở đây… cùng với mưa…