Tô Hạ Y chậm rãi đứng dậy, có cái nhìn mờ mịt giữa hàng lông mày: “Đoan Vương điện hạ đến thăm nhà, không tiếp đón từ xa, là do Hạ Y không đúng, xin điện hạ thứ lỗi cho.”
Mạc Hình Nhiên không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tô Hạ Y: “Chỉ nói như vậy thôi à?”
“Điện hạ còn muốn như thế nào nữa?”
“Chiếc khăn thêu của ngươi đã đụng phải bổn vương, không nên nhận lỗi à?”
Tô Hạ Y nhìn thấy hoa mẫu đơn hung hãn ở trong tay của Mạc Hình Nhiên, lúc này mới chợt hiểu mà nở nụ cười, chỉ chỉ vào khung thêu ở bên cạnh: “Lúc mới lấy khăn không cẩn thận bị mất, Hạ Y đang cảm thấy buồn phiền, không ngờ đến đã làm phiền điện hạ tự mình đưa tới rồi, thật sự ngại quá.”
Trong lúc nói chuyện, Mạc Hình Nhiên đã đi vào nhà, đứng nhìn Tô Hạ Y từ trên cao, khóe môi giật giật, nở một nụ cười không có ý tốt: “Rất tốt, bổn vương nhớ kỹ ngươi rồi Tô Hạ Y.”.
Truyện Cổ Đại
“Hạ Y tiện danh sợ dơ bẩn lỗ tai của điện hạ, điện hạ vẫn không nên nhớ kỹ mới tốt.”
Tô Hạ Y một mặt bình tĩnh căn bản cũng không có dáng vẻ như là đang trêu chọc ra chuyện lớn.
Mạc Hình Nhiên đột nhiên bước lên phía trước, gần như là dính lại với Tô Hạ Y cùng một chỗ: “Tiện danh? Ha ha, Quận chúa Vinh Hoa thiếu tự trọng như thế này, nếu như thái hậu biết được há không thương cảm?”
“Sáu năm qua Hạ Y đều ở trong nông thôn không có người giáo dưỡng, cũng không có người nào chỉ bảo, không hiểu quy cũ thì cũng đúng thôi.
Từ trước thái hậu thương cảm cho con cháu, thấu đáo rộng rãi, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với Hạ Y.”
“Hay cho một cái miệng nhanh mồm nhanh miệng, Tô Hạ Y, chúc mừng ngươi đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của bổn vương.”
Tô Hạ Y nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách: “Điện hạ nghĩ quá nhiều rồi, Hạ Y cũng không có ý tứ trèo cao với điện hạ đâu.”
“Ngươi càng nói không có thì bổn vương càng cảm thấy là nó có.”
“Đoan Vương điện hạ đây là muốn cướp người với thái tử à?”
Đôi mắt của Mạc Hình Nhiên hơi rụt lại: “Thái tử? Haha, bổn vương đã quên đi, Tô Thị Hạ Y chính là thái tử phi do thái hậu ban cho, nếu nói như vậy thì là do bổn vương đường đột rồi.
Nhưng mà thái tử phi tương lai trở lại kinh thành sẽ không đến phủ tướng quân ở, ở lại khách điếm này là có chuyện gì?”
“Chẳng có liên quan gì đến Đoan Vương điện hạ hết, không phải sao?”
Mạc Hình Nhiên cười lạnh nói: “Có quan hệ hay không không phải là ngươi nói thì được tính, bổn vương đưa ngươi hồi phủ.”
Sắc mặt của Tô Hạ Y thay đổi, trong lông mày mang theo vẽ ghét bỏ rất rõ ràng: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, hiện tại Hạ Y không muốn hồi phủ.”
“Thái tử phi tương lai sao có thể ở trong một khách điếm đơn sơ như thế này được chứ, không bằng mượn phủ của Đoan Vương để bổn vương có thể dốc lòng tận nghĩa.”
“Xin điện hạ tự trọng cho.”
Mạc Hình Nhiên khó tin nhìn Tô Hạ Y: “Ngươi hao tổn tâm cơ dẫn ta lên đây không phải là muốn nói vài câu với ta à?”
Sắc mặt của Tô Hạ Y khó coi đến cực hạn, thấp giọng nói: “Nếu như điện hạ nhất định phải cho là như vậy, vậy thì ta cũng không có cách nào hết.”
“Ngươi chán ghét ta à? Không, ngươi là hận ta?” Trong ánh mắt của Mạc Hình Nhiên mang theo sự bất lực.
Hắn ta không nhớ rõ là giữa mình và Tô Hạ Y có khúc mắc gì.
Nhưng mà hận ý trong đôi mắt của Tô Hạ Y hắn ta không nhìn lầm.
Trong lòng của Tô Hạ Y cũng giật mình, nàng cho là mình che giấu rất tốt, nhưng mà cuối cùng vẫn bị bại lộ.
Vội vàng cúi đầu xuống không thể để cho cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài: “Điện hạ cứ nói đùa, khi còn bé Hạ Y thường xuyên ra vào cung, không phải là giả nhưng mà trong ký ức đã mơ hồ không rõ ràng, mấy năm gần đây Hạ Y vẫn luôn ở tại nông thôn, ngày hôm nay cũng chỉ là do xưng hô tùy ý của điện hạ mà có thể phán đoán được thân phận của điện hạ.
Lần đầu gặp mặt, sao có thể nói chuyện chán ghét được?”
Ngoài miệng thì Tô Hạ Y nói như vậy, mà lòng bàn tay ở sau lưng đều thấm ra mồ hôi lạnh.
- ---------------------------