Nữ Tử Tranh Hùng


Gương mặt trắng bệch ấy rơi vào trong mắt của Mạc Hình Nhiên, càng khẳng định suy nghĩ ở trong lòng của Mạc Hình Nhiên là chắc chắn, cười lạnh nói: “Nếu như ngươi có thể che giấu sự sợ hãi trong đôi mắt của ngươi tốt hơn một chút, thế thì ta sẽ tin tưởng ngươi.”
“Điện hạ đây là có ý gì, ta và thái tử điện hạ đã có hôn ước với nhau, chắc chắn sẽ không làm chuyện trái với luân thường, không biết là Hạ Y nói sai hay là làm sai ở chỗ nào rồi, làm cho điện hạ có loại ảo giác này, là do Hạ Y không phải, Hạ Y chịu tội với điện hạ.”
Đang nói chuyện, có người tới báo: “Điện hạ xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Mạc Hình Nhiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Đậu Đỏ: “Còn không nhanh chóng mang đồ vật của tiểu thư nhà ngươi lên xe, đường đường là Quận chúa Vinh Hoa tương lai là thái tử phi, chẳng lẽ là ngươi muốn để nàng ấy trực tiếp đi trở về?”
Đậu Đỏ cũng không động đậy, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh mở to nhìn Tô Hạ Y.

Tô Hạ Y vốn dĩ đang chờ ngọn gió đông này, hiện tại gió tốt dựa vào sức, đương nhiên là nàng phải nắm bắt cơ hội này mà đi lên.

Về phần người ngoài nói nàng như thế nào, nàng không quan tâm.

Nàng chỉ biết là bây giờ thái tử đại thiên tuần hành, ngay cả thái hậu cũng không thể kịp ngăn lại.


Trong toàn bộ kinh thành, người có thể cho mình mượn lực cũng chỉ có người ở trước mắt.

Tô Hạ Y chậm rãi đi xuống lều, lên xe ngựa, vừa mới ngồi xuống Mạc Hình Nhiên liền trực tiếp leo lên ngồi ở bên cạnh của Tô Hạ Y.

Cơ thể của Tô Hạ Y trở nên cứng ngắc, bất động thanh sắc di dời vị trí.

“Đều đã lợi dụng bổn vương rồi còn lo lắng ở quá gần bổn vương?” Sắc mặt của Mạc Hình Nhiên vô cùng không có thiện chí, mang theo mấy phần nghiền ngẫm rất rõ ràng.

“Có cho Hạ Y mười cái lá gan thì Hạ Y cũng không dám làm ra loại chuyện này.”
Tô Hạ Y biết là lợi dụng Mạc Hình Nhiên không khác nào bảo hổ lột da.

Nhưng mà bây giờ nàng ngoại trừ việc kiên trì chống đỡ thì không có biện pháp nào hết.

Chiếc xe ngựa mà Mạc Hình Nhiên chuẩn bị rất nhỏ, vốn dĩ chính là xe dành cho nữ nhi của mấy gia đình nhỏ đi ra ngoài sử dụng.

Nghĩ đến thuộc hạ của Mạc Hình Nhiên làm việc không đắc lực mới có thể tìm một cái kiệu nhỏ như thế cho mình.

Nếu như một mình Hạ Y ở bên trong thì đúng lúc vừa vặn.


Bây giờ lại có thêm Mạc Hình Nhiên, trông có vẻ tương đối chật chội.

Có lẽ là là kỹ thuật của người lái xe không thông thạo, xe ngựa chuyển động một cái làm cho Tô Hạ Y không thể nắm chặt lấy góc cửa sổ mới có thể đảm bảo cho mình không ngã trái ngã phải.

Ánh mắt của Mạc Hình Nhiên thâm thúy vô cùng, bàn tay đang chống đỡ một góc cửa sổ ở bên kia, hung hăng dùng sức, thân xe kịch liệt sóc nảy.

Thân thể của Tô Hạ Y không khống chế được mà nghiêng qua một bên.

Mạc Hình Nhiên đưa tay ôm người vào trong ngực.

Tô Hạ Y tức giận trừng mắt, nhìn thấy gương mặt không có bất cứ tình cảm gì của Mạc Hình Nhiên.

“Hạ Y, ngươi đây là lạt mềm buộc chặt à?”

Tô Hạ Y vùng vẫy ngồi dậy, hai tay nắm thật chặt góc cửa sổ, cất giọng nói: “Dừng xe.”
Bàn tay của Mạc Hình Nhiên nắm chặt lấy cổ tay Tô Hạ Y, trong đôi mắt mang theo ngọn gió dữ tợn màu đen: “Muốn chạy trốn?”
Tô Hạ Y tức giận nói: “Đoan Vương không biết tự trọng như thế, nhưng Hạ Y thì biết xấu hổ, ngồi cùng một xe ngựa với nam tử vốn dĩ đã không hợp với quy cũ rồi, điện hạ còn trêu chọc Hạ Y như thế là đặt Hạ Y ở đâu hả? Đặt tôn nghiêm của phủ đại tướng quân ở đâu hả? Lại đặt mặt mũi của thái tử điện hạ ở đâu?”
Mạc Hình Nhiên ngay cả nháy mắt cũng không nháy mà nhìn Tô Hạ Y, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Dừng xe.”
Trong khoảng khắc xe dừng lại, thân thể của Tô Hạ Y bởi vì theo quán tính mà ngã ra phía trước đâm đầu vào cửa xe, phát ra tiếng vang rầm rầm.

Tô Hạ Y tức giận, nàng biết rằng Mạc Hình Nhiên đang trả thù nàng, nhưng mà nàng lại bất lực.

Còn chưa đợi Tô Hạ Y kịp phản ứng thì Mạc Hình Nhiên đã đẩy cửa xe bước ra ngoài
- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận