“Ngài là tiểu thư của phủ tướng quân, Quận Chúa Vinh Hoa do Thái hậu phong, là Thái Tử Phi tương lai.”
Tuy Thôi Ma Ma khá kiêu ngạo nhưng cũng rất thức thời.
Bà ta vội vàng cúi người quỳ rạp xuống đất: “Trước đây nô tỳ có mắt không tròng, nhìn nhầm người.
Xin tiểu thư nể tình nô tỳ biết lỗi mà thay đổi, tha cho nô tỳ lần này!”
“Tha cho bà?”
Tô Hạ Y cười lạnh, giễu cợt: “Sao hả, một trận đòn đã đánh tan sự kiêu ngạo của Thôi Ma Ma rồi sao?”
Thân thể Thôi Ma Ma cúi càng thấp hơn nữa: “Nô tỳ vốn là kẻ đê tiện, được phu nhân thương tình mới có chỗ sống yên thân.
Những năm qua, phu nhân không răn dạy nên nô tỳ dần quên mất thân phận.
Hôm nay may mà có tiểu thu mới khiến nô tỳ lạc đường biết quay đầu lại! Xin tiểu thư nể tình trước đây nô tỳ cẩn thận chăm chỉ phụng dưỡng phu nhân mà tha cho nô tỳ, để nô tỳ hầu hạ tiểu thư!”
Khi thấy bà ta nhắc đến mẫu thân, hốc mắt Tô Hạ Y nóng rát, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Bên cạnh bản tiểu thư không giữ hạng người vô dụng.”
Sắc mặt Thôi Ma Ma tái nhợt, cắn răng nói: “Lần này tiểu thư gặp phải đại nạn hoàn toàn là vì Thúy Nhi, để nô tỳ đòi lại lẽ phải cho tiểu thư!”
Tô Hạ Y cảm thấy khá kinh ngạc: “Thúy Nhi là cháu của vú nuôi của đại phu nhân đó, nếu Thôi Ma Ma động tới nàng thì chính là muốn phân rõ giới hạn với đại phu nhân rồi.”
“Bắt đầu từ ngày nô tỳ vào phủ đã là người của Nhị phòng, vốn đã phân rõ giới hạn với đại phu nhân rồi!”
Khi nói ra những lời này, Thôi Ma Ma không đổi sắc mặt chút nào, giống như người khi nãy luôn mồm la hét mình là người của đại phu nhân không phải bà ta vậy!
Tình cảnh của Tô Hạ Y hiện giờ rất khó khăn, đang cần dùng người, hiện giờ bất kể Thôi Ma Ma có thật lòng hay không thì nàng vẫn phải giữ bà ta lại!
Nhưng khi nàng nhìn thấy Thúy Nhi bị trói chặt, quỳ gối trước mặt mình thì vẫn cảm thấy hoảng hốt!
“Họ Thôi, mụ phù thủy khốn kiếp này, bà chết cũng không yên đâu.
Trước đây nếu không phải thấy bà có chút tác dụng thì sao bà nội tôi lại đề bạt bà.
Bây giờ bà tìm được chỗ dựa thì muốn xuống tay với bà đây hả.
Bà đây nói cho bà biết nhé, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!”
“Ngậm miệng lại!” Thôi Ma Ma véo mặt Thúy Nhi thật mạnh, nghiêm giọng nói: “Trước mặt tiểu thư mà ngươi dám tự nhận là bà, ngươi không sợ đứt lưỡi hả?”
“Tiểu thư, nàng ta là tiểu thư gì chứ? Người của Nhị phòng sắp chết hết rồi… Á…”
Con mắt Thúy Nhi đột nhiên trừng lớn, khóe môi tràn ra máu.
Vừa mở miệng ra, Thúy Nhi đã phun một ngụm máu cùng với mấy cái răng và một hạt Trọng Long ra ngoài!
Sau lưng Thôi Ma Ma túa đầy mồ hôi lạnh, từ khi nào mà Y tiểu thư lại trở nên lợi hại như vậy!
Chỉ một hạt Trọng Long gần như đã có thể lấy đi tính mạng của Thúy Nhi!
Nhưng Thúy Nhi là hạng không biết quan sát, nàng ta nhìn răng rụng đầy đắt, há miệng ra, nói với giọng không rõ: “Tô Hạ Y, ngươi là đồ sao chổi khắc phụ khắc mẫu khắc người thân, là đồ khốn đi nhà xí không ỉa ra phân.
Bà đây không xong với ngươi đâu! Ngươi có bản lĩnh thì chơi chết bà đây đi, nếu như không đánh chết bà, bà đây sớm muộn gì cũng khiến ngươi biết được sự lợi hại của bà!”
Thúy Nhi từng điều tra về Tô Hạ Y, không rõ hiện giờ nàng ta mượn được uy phong từ đâu ra, chỉ cần xé rách da mặt, làm ầm ĩ một trận thì bảo đảm nàng ta sẽ ngoan ngoãn!
Không ngờ rằng Tô Hạ Y chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, trầm giọng nói: “Thôi Ma Ma, tôi thích yên tĩnh!”
“Vâng, nô tỳ sẽ bịt miệng nàng ta lại!”
“Ai bảo bà bịt miệng cơ chứ?”
Trong thời gian ngắn Thôi Ma Ma không hiểu ra, nhìn chằm chằm vào Tô Hạ Y, chỉ thấy môi son của Tô Hạ Y khẽ mở ra, lạnh giọng nói: “Lưỡi nàng ta đê tiện như vậy, còn giữ làm gì chứ hả?”
Thôi Ma Ma giật bắn người, mồ hôi trên trán liên tục túa ra, chảy xuống: “Vâng, nô tỳ sẽ cắt lưỡi của nàng ta!”
- ---------------------------