Tô Hạ Y làm bộ như mình không biết cái gì hết, đi vào phủ cùng với Mạc Hình Nhiên.
Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy đại bá tự mình mang theo người nhà ra đón.
Lúc nhìn thấy Đoan Vương ở bên cạnh Tô Hạ Y, bọn họ hung hăng co rút lại.
Nhưng mà trở ngại mặt mũi của Đoàn Vương, không có người nào dám nói thêm cái gì.
“Đoan Vương điện hạ đại giá quang lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong điện hạ thứ tội cho” Tô Văn cùng với sấp nhỏ trong nhà quỳ xuống cung kính dập đầu.
Đoan Vương thản nhiên nói: “Tô ái khanh không cần phải đa lễ, mau đứng lên đi”
Tô Văn vội vàng đứng dậy, khom người nói: “Mời điện hạ ngồi.”
Uông Thị, vợ cả của Tô Văn rất có mắt nhìn, nhanh chóng bước tới lôi kéo tay của Tô Hạ Y: “Đây không phải là Hạ Y đó à, từ ngày hôm qua mọi người đã bắt đầu chờ con rồi đó, không ngờ là ngày hôm nay con mới đến.
Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, bây giờ con cũng đã đến tuổi trở về thì yên tâm ở lại đây đi, Đại bá mẫu đã dặn dò dọn dẹp nơi ở ban đầu của con mới một chút”
Vốn dĩ Tô Tổ Thu ở bên kia vẫn còn đang mê say Đoan Vương, nghe thấy Uông Thị nói như vậy cũng dịu dàng cười nói: “Còn không phải nữa à, sau khi tỷ tỷ đi rồi, muội muội đã tạm thời ở Phương Nghi Các, bây giờ tỷ tỷ đã trở về, muội muội phải nhường lại Phương Nghi Các, dọn đến Đinh Hương Thủy Tạ.”
Tô Hạ Y cười lạnh ở trong lòng, vốn dĩ cũng là trả chỗ ở ban đầu lại cho nàng mà còn rêu rao giống như là mình chịu oan ức lớn biết bao nhiêu.
Có điều là bầu không khí hài hòa của cả gia đình bọn họ Tô Hạ Y là một người thấy tốt thì nhận, khụy gối xuống hành lễ: “Đa tạ Đại bá mẫu đã hao tâm tổn trí, đa tạ Thu muội muội đã hao tâm tổn trí.”
| Uông Thị cười nói: “Đều là người một nhà, nói cái gì mà hao tâm tổn trí cơ chứ.
Mẫu thân của con đi trước rồi, lẽ ra Đại bá mẫu phải | chăm sóc cho con thật tốt, tỷ tỷ muội muội ở trong nhà có rất nhiều, sau này con cũng không cô đơn nữa rồi, Trương Ma Ma.."
Uông Thị nói xong, lúc này mới ngẩng đầu lên tìm Trương Ma Ma.
Tô Hạ Y lã chã chực khóc, nói: “Đại báo mẫu thứ tội”
Uông Thị vội vàng nói: “Không sao không sao.
Lý ma ma, dẫn Y tiểu thư đến Phương Nghi Các sắp xếp đi, Y tiểu thư đi đường mệt mỏi rồi, ngày hôm nay ở lại Phương Nghi Các không cần phải vất vả một chuyến, lát đến nhà trước cùng nhau ăn cơm”
Tô Hạ Y đã hiểu một nhà Uông Thị muốn trèo lên Đoan Vương, từ nay về sau sẽ chiếm dụng phủ đại tướng quân trong khoảng thời gian dài lâu.
Vốn dĩ là Uông Thị muốn dùng uy lực của mình để nàng bước vào từ cửa hông.
Nhưng mà nàng không những đi vào cửa chính vậy mà còn đi vào với Đoan Vương.
Mặc dù là bộ quần áo đơn sơ nhưng mà không thể che giấu được vẻ đẹp, vì vậy không thể không đề phòng.
Tô Hạ Y muốn tránh Đoan Vương còn không kịp nữa là, đương nhiên ước gì không qua đó, khụy gối gật đầu làm như mình rất ngoan ngoãn: “Đa tạ Đại bá mẫu, lần này Hạ Y về nhà có dẫn theo vài người ở điền trang, trên đường xảy ra chút chuyện cho nên đã lạc nhau rồi, những người đó đều là năm đó mẫu thân của con đặc biệt sắp xếp đến điền trang để hầu hạ cho con, bây giờ trở về không thể không mang theo, một lát nữa nếu như có người đến đây tìm thì xin Đại bá mẫu nói cho con biết một tiếng”
Sắc mặt của Uông Thị có chút thay đổi, nhưng mà vẫn cười nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, là điều đương nhiên” | Nhìn Tô Hạ Y đi rồi, Uông Thị mới dẫn theo Tô Tổ Thu nở nụ cười, quay người: “Ngày hôm nay là sinh thần của tiểu nữ, điện hạ tự mình đến đây một chuyến, cái đứa nhỏ Hạ Y này cũng là số khổ, thiếp thân không thể không chăm sóc nhiều hơn, nếu như tiếp đón không được chu đáo thì mong điện hạ thứ tội”
“Tấm lòng của thị lang phu nhân nhân hậu đương nhiên là sẽ không trách tội rồi.
Tô tiểu thư lẻ loi một mình ở kinh thành, gia đình thị | lang lại chuyển nhà vào phủ đại tướng quân, chăm sóc nhiều hơn cũng là nên làm”.
Lời nói của Mạc Hình Nhiên làm cho mặt của Tô Văn và Uông Thị đỏ tới mang tai, lại không có cách nào trả lời được, chỉ có thể rụt rè nói: “Đúng, điện hạ nói đúng như vậy.”
Tô Tô Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Hình Nhiên, trong lòng oán hận không thôi.
Mạc Hình Nhiên này rõ ràng là làm chỗ dựa cho Tô Hạ Y, để gia đình của bọn họ làm nô tì cho Tô Hạ Y, đương nhiên là Tô Tố Thu không cam lòng.
Tự mình nâng một ly trà, uyển chuyển đi đến: “Điện hạ, đây là trà do Tổ Thu tự tay pha, mời điện hạ dùng thử?” Mạc Hình Nhiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Ngày hôm nay bổn vương công vụ bề bộn, xin về trước.” Nụ cười của Tô Tổ Thu cứng ở trên mặt: “Không phải là điện hạ đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh thần cho Tổ Thu ư?”
Mạc Hình Nhiên quét mắt nhìn Tô Tổ Thu một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Tổ Thu à, ngươi cũng biết rồi đó, qua ít ngày nữa chính là sinh thần của thái hậu, cống phẩm ở khắp nơi đều lần lượt tràn vào kinh thành, phụ hoàng coi trọng bổn vương kêu bổn vương đốc thúc việc này.
Chuyện này đối với bổn vương mà nói rất khó có cơ hội, Tổ Thu cũng không hi vọng là bổn vương bởi vì chuyện nữ nhi tình trường mà làm hư mất cơ hội tốt này, có đúng không?” Uông Thị và Tô Tổ Thu đều là phụ nữ ở trong nhà không hiểu chuyện triều đình.
Tô Văn vội vàng nói với Mạc Hình Nhiên: “Chúc mừng điện hạ có thể bù đắp tâm nguyện, nếu như có chỗ nào cần sử dụng đến hạ quan thì mời điện hạ cứ việc dặn dò”
“Bổn vương xin nhận ý tốt của Tô ái khanh, hôm nay là sinh thần của Tổ Thu, Tô ái khanh chúc mừng với Tổ Thu để nàng ấy thật vui vẻ, vậy thì bổn vương rất vui rồi.”
Mạc Hình Nhiên vừa nói vừa đi ra ngoài.
Ánh mắt lại thờ ơ quét nhìn về phía bên kia, thấp giọng nói: “Phương Nghi Các à? Bổn vương sẽ nhớ kỹ, Tô Hạ Y, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu.”
Lúc nãy Tô Hạ Y rời khỏi nhanh như vậy, đương nhiên là Mạc Hình Nhiên biết trong lòng của Tô Hạ Y đang suy nghĩ cái gì.
| Nàng tránh né chỉ sợ là không kịp liền để Mạc Hình Nhiên cảm thấy hứng thú với nàng.
Sau khi Mạc Hình Nhiên đi rồi, trong nháy mắt sắc mặt của Tô Tổ Thu liền thay đổi, mấy tách trà ở trên bàn đều bị nàng ta quét xuống mặt đất, ánh mắt giận dữ tức giận nói: “Tô Hạ Y, nàng ta là cái thá gì hả? Vậy mà có thể để Đoan Vương điện hạ ra mặt cho nàng ta, nương, con không phục, con không phục, con muốn chơi chết nàng ta.
Phủ đại tướng quân này có nàng ta không có con, có con không có nàng ta!”
| “Hồ nháo!” Tô Văn trừng to mắt trực tiếp hét lên làm cho Tô Tổ Thu cũng không dám nói nhiều một câu: “Nó là cái gì hả? Nó là đại tiểu | thư danh chính ngôn thuận của phủ tướng quân, là Quận chúa Vinh Hoa do đích thân thái hậu phong, là thái tử phi tương lai.
Tổ Thu, nó | không trở lại thì cũng thôi đi, bây giờ trở lại rồi con nhất định phải kết thân với nó, có hiểu chưa?”
Mặc dù là Tô Tố Thu sợ Tô Văn nhưng mà lúc này nghe thấy loại lời nói như thế này, nàng ta vẫn không nhịn được mà lớn tiếng nói: “Kết thân với nàng ta hả? Cha, có phải là cha già rồi nên hồ đồ không? Tại sao con lại phải đi kết thân với cái loại tiện chủng đến từ nông thôn cơ chứ, cho dù có muốn kết thân thì cũng phải là nàng ta đi cầu xin con, con từ bi đại lượng thương hại nàng ta, đồng ý với nàng ta.”
Uông Thị đau lòng ôm lấy Tô Tố Thu, an ủi: “Tố Thu à, con yên tâm đi, nàng ta là một đứa nhỏ mồ côi, không thể làm gì con đâu, con yên tâm đi, phủ đại tướng quân này là của con, vị trí Quận chúa Vinh Hoa cũng là của con, thái tử phi tương lai cũng là con, con yên tâm đi, nương sẽ chuẩn bị cho con mà”
“Nương, Tổ Thu thích Đoạn Vương.” Tô Tố Thu làm nũng dậm chân nói.
Uông Thị vội vàng nói: “Được được được, con thích chính là Đoan Vương điện hạ, nương biết rồi nương đều biết hết.
Nhưng mà cha của con đã nói cũng là lời nói thật, một lát nữa con phải đại nhân đại lượng một chút, nó thích cái gì thì cho nó cái đó, nó muốn làm cái gì thì cứ làm theo ý nó, có hiểu chưa?”
- ---------------------------