Nữ Tử Tranh Hùng


Lưu thị hầu hạ ở bên cạnh nói một cách quái gở: “Theo lý mà nói, phu nhân cũng là trưởng bối của Y tiểu thư.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì đó cũng là trách nhiệm của phu nhân.

Tuy nói Y tiểu thư là người có chính kiến nhưng thực chất tuổi vẫn còn nhỏ.”
Tô Hạ Y nhìn Lưu thị đầy ẩn ý: “Lưu di nương nói như vậy sai rồi, cả nhà Đại bá mẫu tới là khách, tổ mẫu tuyệt đối không có lí gì trách phạt Đại bá mẫu.”
Tô Tố Thu nhìn Lưu thị không phải đối thủ của Tô Hạ Y, khẽ cười nói: “Lời nói của tỷ tỷ thật là không có đạo lý.

Chúng ta đều là nữ nhi, tương lai nhất định đều phải xuất giá.

Đến lúc đó trở về cái phủ này, không phải đều là khách sao? Nếu tỷ tỷ không muốn làm khách thì cũng chỉ có thể tuyển rể.”
Lưu thị lập tức hiểu ra: “Ôi chao, Y tiểu thư của chúng ta không hổ là tướng môn hổ nữ, ý tưởng này thật đúng là từ xưa đến nay chưa từng có.

Chỉ tiếc rằng Thái tử điện hạ không thể nào đến ở rể Phủ tướng quân.

Nguyện vọng của Y tiểu thư e là phải tan vỡ rồi.”
Lý di nương sáng sớm đã đưa Tô Tâm Tâm vào cung, lúc này Tô Hạ Y có phần một cây làm chẳng nên non.
“Trong thiên hạ tất cả đều là đất của vua, huống chi cha ta đã nói từ lâu, cho dù ta xuất giá, Phủ tướng quân vẫn mãi mãi là nhà của ta.


Nhà mẹ đẻ, đó cũng là nhà! Nếu không ngày lễ ngày tết Lưu di nương sao phải háo hức tặng quà cho nhà mẹ đẻ của mình?”
Hai câu nói đơn giản của Tô Hạ Y khiến mặt Lưu thị lập tức đỏ bừng.
Nhất là cảm giác được Uông thị lạnh như đao, càng sợ đến mức kinh hồn bạt vía: “Phu nhân, thiếp thân không có!”
Uông thị thản nhiên nói: “Ngươi có hay không có, trong lòng ta không rõ sao? Đúng rồi, hôm nay sao Tư nha đầu không ra ăn cơm? Tố Thu, lát nữa ăn sáng xong ngươi tự mình đi xem muội muội ngươi một cái.”
Uông thị vừa nói xong, Tô Tử Tư đã phi vào như một làn gió lớn tiếng nói với Uông thị: “Ta rất tốt, không phiền nương phải nhọc lòng.”
Mặt Lưu thị trầm xuống: “Tử Tư, ngươi làm cái gì vậy?”
Vốn dĩ dáng vẻ Tô Tử Tư ác liệt, nhưng bị Uông thị răn dạy và quở mắng thì toàn bộ nước mắt liền tràn ra: “Di nương, rốt cuộc ta cũng là thịt trên người ngươi rơi xuống, sao ngươi có thể thúc cùi chỏ ra bên ngoài? Ngươi nhìn một cái xem đây là cái gì?”
Tay áo dài của Tô Tử Tư hất lên, Đoan Ngọ Thạch liền lăn lông lốc trên mặt đất.
Lưu thị sợ hết hồn, nhìn Tô Hạ Y một cái thật nhanh rồi mới nhặt Đoan Ngọ Thạch lên, giấu ở trong tay áo: “Ngươi đứa nhỏ này, ngươi làm cái gì?”
Sắc mặt Uông thị tái xanh, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: “Lưu thị, ta bảo ngươi chăm sóc Tử Tư thật tốt, ngươi chính là chăm sóc như thế này à? Nếu như ngươi không biết chăm sóc tiểu thư, vậy thì để Tử Tư đến viện của ta.

Để cho ta người mẹ cả này tự mình chăm sóc!”
Tô Tử Tư vốn là người đanh đá, nghe thấy những lời của Uông thị thì tròng mắt càng không nhịn được hướng xuống, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Văn: “Phụ thân đại nhân, nữ nhi có oan khuất lớn, cầu xin phụ thân đại nhân làm chủ!”
Lần này không riêng gì Uông thị mà ngay cả Lưu thị cũng sốt sắng lên, lớn tiếng khiển trách: “Tử Tư, ầm ĩ cái gì hả? Lúc ta đi ra ngoài, ngươi nói thân thể ngươi khó chịu không ra khỏi cửa, muốn nghỉ ngơi.

Có lời gì không thể để chúng ta trở về từ từ nói, nhất định phải tới làm ầm ĩ trước mặt cha ngươi sao.

Cha ngươi vì việc công gia đã rất vất vả.

Ngươi còn không hiểu phép tắc như vậy?”
Tô Tử Tư nước mắt rưng rưng nhìn Lưu thị: “Tính mạng của ta cũng sắp không giữ được, đâu còn nhớ được có phép tắc hay không.”
Tô Tử Tư dập đầu nói với Tô Văn: “Phụ thân, có người muốn hại Tử Tư.

Khối Đoan Ngọ Thạch này chính là chứng cứ.”
Vẻ mặt Uông thị tràn đầy kinh hãi, theo bản năng liếc nhìn Tô Hạ Y.
Trong lòng Tô Hạ Y hiểu rõ Uông thị đang ngạc nhiên điều gì, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là việc nhà của họ.
Tô Hạ Y xem là được rồi, mở miệng nói chuyện thì lại cực kì không thích hợp.
Suy cho cùng thì Lưu thị cũng là người thân tín của Uông thị, biết Uông thị suy nghĩ điều gì, nhanh chóng đến dìu Tô Tử Tư: “Tử Tư, đêm hôm qua ngươi phát sốt, chắc là còn chưa khỏe hẳn đâu.

Tới đây ăn nói linh tinh không sợ phụ thân ngươi tức giận sao?”
Tô Tử Tư nổi giận: “Di nương, suy cho cùng ta cũng chui từ bụng của ngươi ra.

Bây giờ có người muốn hại ta, vậy mà ngươi còn ba phải như thế! Hay là thật sự muốn ta chết ở trước mặt ngươi, ngươi mới biết được lợi hại sao?”

Tô Văn nặng nề vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Sáng sớm đã náo loạn rùm beng ầm ĩ chết đi sống lại, còn ra thể thống gì.

Hạ Y mới trở về, các ngươi để Hạ Y nhìn nhà chúng ta làm trò cười như vậy sao? Tử Tư, ngươi nói cẩn thận xem, có phụ thân ở đây, bất kỳ ai cũng không gây thương tổn cho ngươi được!”
Mặt Uông thị biến sắc: “Lão gia, những chuyện nhỏ nhặt này đâu cần phải kinh động đến lão gia.

Từ trước đến nay lão gia đều mặc kệ chuyện trong nhà, hãy để thiếp thân xử lý đi.

Lão gia công vụ bề bộn, ăn sáng xong, liền...”
“Đồ hỗn hào!” Tô Văn giận dữ, trực tiếp hất tay Uông thị ra: “Ở đây có chuyện xấu xa gì mà ngươi cứ sợ ta biết như vậy?”
Bình thường ở nhà Uông thị cũng là nói một không hai.
Bây giờ bị Tô Văn trách mắng và răn dạy như thế thì thật là không còn mặt mũi nào, tức giận lớn tiếng nói: “Ta sợ ngươi biết, ta có cái gì sợ ngươi biết? Làm được ngồi ngay đến thẳng, có cái gì sợ ngươi biết? Ta chỉ là sợ ngươi lo nghĩ việc trong nhà lại còn phải lo nghĩ công vụ mệt mỏi thôi.

Nhắc tới cũng là thần thiếp bất tài, không có năng lực giúp ngươi quản lý tốt cái nhà này.

Mới phải liên lụy lão gia vì một thứ nữ mà cho ta sắc mặt như thế này!”
Uông thị vừa nói, giọng nói vừa dần dần nhỏ xuống, cuối cùng khóc ra thành tiếng.
Tính tình Tô Văn, Tô Hạ Y biết.
Mặc dù tính cách chính trực nhưng mang tai quá mềm.
Chẳng qua Uông thị chỉ gạt ra hai giọt nước mắt thì cũng đã có chút do dự.
Tô Hạ Y thản nhiên nói: “Theo lý mà nói thì đây là việc riêng của nhà đại bá, Hạ Y là cháu gái không có tư cách xen vào.

Nhưng hôm nay cả nhà đại bá đều ở trong Phủ tướng quân này.

Nếu quả thật làm ầm ĩ, mất mạng người, người ta cũng nói Phủ tướng quân không đúng.


Vì thể diện của Phủ tướng quân, xin mời đại bá ra mặt, điều tra chuyện này cẩn thận một chút đi.”
Một làn sóng chưa lắng xuống, một làn sóng khác lại nổi lên.
Lần này Uông thị thật sự là tức giận đến tim gan phèo phổi đều đau, nổi nóng trầm giọng nói: “Hạ Y, ngươi nói như vậy không có lương tâm.

Năm đó mẫu thân ngươi đi, tổ mẫu ngươi thương cảm ngươi một bé gái mồ côi ở trong kinh thành quá quạnh quẽ.

Mới để cho cả nhà chúng ta tới chăm sóc ngươi.

Nhưng hôm nay sao ngươi lại nói giống như cả nhà chúng ta đều mặt dày mày dạn ở lì chỗ này?”
Lưu thị biến sắc, sợ Uông thị nói cho chết, vội vàng nháy mắt với Uông thị, nhưng Uông thị giống như không nhìn thấy.
Tô Hạ Y biết Uông thị cố ý nói sang chuyện khác, chỉ thản nhiên cười nói: “Chuyện trước kia là tổ mẫu làm chủ, Hạ Y không có tư cách xen vào.

Tuy nhiên ngày hôm nay Tử Tư muội muội nói chuyện này, Hạ Y không biết thì coi như thôi.

Nhưng hôm nay nếu đã biết thì phải biết rõ ràng.

Nếu không Phủ tướng quân còn mặt mũi nào mà tồn tại?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận