Tô Văn nghiêm nghị quát lớn: “Hồ đồ! Hạ Y từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở phủ Đại tướng quân, lại có nữ nhi ruột thịt của Lâm lão tướng quân dạy bảo.
Là người được Thái hậu chọn làm Thái Tử Phi tương lai.
Làm việc nặng nhẹ, cháu gái như nàng làm e rằng còn có thể diện hơn so với Đại bá mẫu như ngươi mấy phần.”
Tô Tố Thu từ trước đến nay vẫn luôn thông minh, vội vàng cười nói với Tô Văn: “Đúng vậy, tuy mẹ bây giờ là Thị lang phu nhân, nhưng thực chất là con gái thương hộ.
Hành vi điệu bộ kém hơn so với nhị bá mẫu lúc trước.
Tuy nhìn tỷ tỷ tuổi nhỏ.
Nhưng thực chất từ nhỏ gia giáo tốt, gốc gác cũng tốt.
Không chừng còn có thể để Tố Thu học hỏi phép tắc nhiều một chút.
Mẫu thân đồng ý với tỷ tỷ đi.
Từ nhỏ Tố Thu đã hâm mộ những tiểu thư được sinh ra và lớn lên ở khuê phòng, nhưng khổ nỗi không học được các phép tắc.
Bây giờ mẫu thân hãy để tỷ tỷ làm mẫu cho Tố Thu, để Tố Thu học hỏi nhiều một chút.”
Uông thị dưới gối có hai đứa con, một trai một gái.
Con trai trưởng Tô Thiên Lân từ nhỏ đã thích đi theo cha Tô Hạ Y tập võ, tuổi còn nhỏ đã được đưa đến biên cương đóng giữ.
Chỉ còn một mình Tô Tố Thu nuôi dưỡng ở bên cạnh nên cũng cực kì yêu chiều.
Mặc dù kém hơn so với sự danh giá của Tô Hạ Y lúc trước, thế nhưng so với loại thứ nữ như Tô Tử Tư thì thật sự tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ Tô Tố Thu mở miệng nhắc đến, tâm trí Uông thị cũng linh hoạt lên.
Dù sao bây giờ Tô Hạ Y cũng chỉ quan tâm đến Phương Nghi Các của nàng, cũng sẽ không quản toàn bộ Phủ tướng quân, vậy thì để nàng quản đi.
Đúng như Tô Tố Thu nói, suy cho cùng thì những thứ phép tắc hình thức này mình kém hơn so với người ta có gốc gác.
Để Tô Tố Thu cẩn thận đi theo học một ít, tương lai cũng tiện gả vào nhà tử tế, làm chính thất của người ta.
Nếu quả thật có thể được như ý của Tô Tố Thu, vào Đoan vương phủ, còn sợ tương lai không có ngày tốt lành sao.
Cho nên trước mắt chịu thiệt một chút, vậy cũng có thể làm được.
Nghĩ như vậy Uông thị cũng thở dài nói: “Hạ Y à, ngươi cũng biết, Đại bá mẫu của ngươi chính là một người đàn bà ở nông thôn.
Không hiểu phép tắc.
Bây giờ ngươi đã về, thân là trưởng tỷ trong nhà, mấy người muội muội đều phải dựa vào ngươi.
Nhìn lại, nếu các muội muội có thể có được mối nhân duyên tốt, tỷ muội các ngươi cũng tiện trông nom nhau.
Làm vinh dự cửa nhà Tô gia ta.”
Thấy Uông thị như thế, Tô Văn không ngừng gật đầu, vuốt cằm nói: “Như thế mới đúng là dáng vẻ người một nhà.
Hạ Y à, mấy muội muội trong nhà này đều giao cho ngươi.”
Tô Hạ Y dáng vẻ được sủng ái mà lo sợ: “Đại bá và Đại bá mẫu nói như thế, là ép sát Hạ Y.
Lúc mẫu thân qua đời, Hạ Y mới sáu tuổi, có thể hiểu được thứ gì.
Sáu năm nay, Hạ Y đều ở thôn trang, giống như cô gái nông thôn.
Càng không thể học được gì.
Bây giờ về trong phủ, vốn còn trông cậy vào Đại bá mẫu và các vị muội muội chỉ dạy thêm một chút về hành động và lời nói, nhưng chưa từng nghĩ...”
Tô Hạ Y vừa nói, nước mắt vừa muốn rơi ra, cả người nhìn vô cùng tủi thân.
Tô Tố Thu đang muốn mở miệng, Tô Hạ Y đã khóc thút thít nói trước: “Chẳng lẽ Đại bá mẫu và mấy vị muội muội ghét bỏ ta là cô gái không có mẫu thân dạy bảo, không muốn dạy ta?”
Mấy mẹ con Uông thị xem màn biểu diễn đẫm nước mắt của Tô Hạ Y, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nhất là Tô Tố Thu.
Vốn dĩ những lời này đều là những lời Tô Tố Thu đã chuẩn bị kỹ càng cho chính bản thân mình nói.
Bây giờ nghe thấy từ miệng Tô Hạ Y những gì mình vừa suy nghĩ trong đầu, trong lòng Tô Tố Thu khiếp sợ cực kì.
Tô Hạ Y nhìn thấy biểu cảm của Tô Tố Thu, trong lòng không ngừng cười khẩy: Tô Tố Thu, ngươi cho rằng một chiêu này chỉ có ngươi biết? Kiếp trước số lần ta thua bởi một chiêu này nhiều lắm.
Bây giờ ta cũng học được rồi.
Tô Tố Thu khiếp đảm kéo ống tay áo Tô Hạ Y, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, chúng ta không có ý này.”
Lúc này Uông thị mới phản ứng lại, nhanh chóng cười ha hả nói: “Đúng vậy, Hạ Y.
Các muội muội của ngươi đều lương thiện ngoan ngoãn.
Sao có thể có loại suy nghĩ đáng sợ này chứ.
Thật ra thì tỷ muội ở cùng nhau chính là trao đổi lẫn nhau, chỉ bảo lẫn nhau.
Cuộc sống sau này còn rất dài, mấy người tỷ muội các ngươi cần phải ở chung thật tốt.”
Uông thị cũng đã chủ động giảng hòa, Tô Hạ Y cũng không tiện quá không nể mặt, nín khóc mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ Đại bá mẫu.”
Ăn sáng xong, ngay trước trước mặt Tô Văn Tô Hạ Y bảo Đậu Đỏ đi lấy đối bài.
Uông thị còn dùng dằng không muốn cho, Tô Hạ Y chỉ thản nhiên liếc qua: “Người môi giới Thôi ma ma hẹn có lẽ đã đến, không có đối bài người ta không vào được.
Sáng sớm thế này, nếu bị chặn ở cổng Phủ tướng quân, e là không dễ nhìn.
Thật ra thì đối với cha và huynh ta mà nói thì không ảnh hưởng lớn.
Dù sao họ đều dựa vào công trạng đổi lấy tước vị.
Thế nhưng đối với đại bá phụ mà nói, nếu chuyện như vậy ầm ĩ ra, đại bá phụ mới là nhức đầu nhất.”
Chỉ thấy sắc mặt Tô Văn trong nháy mắt cực kì xấu, Uông thị toàn thân đều run lên, hít vào một ngụm khí lạnh, mang chút tức giận trừng Tô Hạ Y một cái, nói với Tô Văn vô cùng lấy lòng: “Lão gia, chuyện này hẳn là không có gì đáng ngại chứ?”
Tô Văn tức giận đằng đằng lạnh giọng nói: “Ngươi cứ nói đi? Nói cho cùng là con gái xuất thân từ thương hộ, ngay cả hiểu biết cũng không sánh nổi với Hạ Y.”
Sắc mặt Uông thị đột nhiên tái nhợt.
Vốn dĩ bà ta còn khoác lác với nhà mẹ đẻ, nói là bây giờ Tô Văn đã làm tứ phẩm đại quan cũng không bỏ vợ cưới người khác, cũng coi như là người có tình nghĩa hiếm có.
Nhưng từ trước đến nay bà ta không hề biết, thực chất trong lòng Tô Văn còn chê bà ta là con gái thương hộ.
Mấy năm nay Uông thị một lòng một dạ duy trì thể diện của phu nhân quản gia của mình, nhưng không nghĩ, vậy mà ở trong nhà lại bị người nhà chê.
Nghĩ đến điều này, Uông thị tủi thân rơi nước mắt.
Nhưng ngại vì thân phận không thể bị mất mặt trước mặt những di xuống đất.
Tô Hạ Y biến sắc, Đậu Đỏ nhanh chóng đi nhặt đối bài lên, vẻ mặt đau lòng nói: “Năm đó khi phu nhân vẫn còn đã từng dạy bảo nô tỳ, nói trên đối bài khắc ấn ba chữ “Phủ tướng quân”, chính là đại diện cho bộ mặt của Phủ tướng quân.
Lại nói, suy cho cùng đại phu nhân không phải người của Phủ tướng quân, ngay cả mặt mũi của Phủ tướng quân cũng ném mạnh xuống đất như vậy, mặc cho người chà đạp.
Nếu như phu nhân vẫn còn sống, không biết sẽ đau lòng như thế nào đây.”
Uông thị toàn thân phát run.
Ngón tay run rẩy chỉ vào Đậu Đỏ, cắn răng nghiến lợi hung ác nói: “Nha đầu thấp hèn, cần phải ở đây ăn nói linh tinh.”
Đậu Đỏ cũng không tranh luận với Uông thị, chỉ quay người nước mắt rưng rưng đưa đối bài cho Tô Hạ Y: “Tiểu thư, nô tỳ không có năng lực.”
Tô Hạ Y nắm đối bài trong tay, vẻ mặt đau xót nói: “Người không có năng lực không phải ngươi.
Là ta!”
Tô Hạ Y vô cùng phiền muộn vuốt nhẹ đối bài một chút, thở dài rồi thản nhiên nói: “Đi thôi.
Chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần làm.”
Toàn bộ người trong đại sảnh đều trơ mắt nhìn chủ tớ Tô Hạ Y lần lượt rời đi, ánh mắt Uông thị bén nhọn đến cực hạn, cả người nhìn giống như là muốn rút gân lột da Tô Hạ Y..