Nữ Tử Tranh Hùng


Hoa nương lập tức liền vuốt họng kêu lên: “Tiểu thư đây là lí gì? Là nhà ngươi nói muốn mua người.

Ta tuyển chọn tỉ mỉ đưa những người này tới, vậy mà tiểu thư nhìn cũng không nhìn một cái đã thưởng tiền để cho ta đi.

Đây không phải là người bẩn thỉu sao?”
Mắt Tô Hạ Y chỉ lườm Hoa nương một cái, đã nhìn thấy ánh mắt Hoa nương hơi co rúm lại.

“Người bẩn thỉu? Hóa ra ngươi cũng biết cái gì là người bẩn thỉu.

Ta còn tưởng rằng, ngươi hoàn toàn không hiểu.

Ngươi không biết người hôm nay làm ăn với ngươi là đại tiểu thư của Phủ tướng quân sao?”
Trên người Tô Hạ Y mang theo sát khí ác liệt, khiến Hoa nương lập tức lùi về sau một bước, sau đó mới lấy hết dũng khí nhìn Tô Hạ Y nhiều hơn một chút, lập tức nói: “Phủ Đại tướng quân là đại phu nhân quản lý.

Chưa bao giờ có chuyện hoang đường đại tiểu thư mua nô tài.”
“Chuyện hoang đường.

Xem ra ngươi không muốn làm ăn với ta, vậy mười đồng tiền này cũng không cần phải cho ngươi.”
Tô Hạ Y vừa nói, vừa ra lệnh cho Đậu Đỏ thu lại mười đồng tiền kia.

Hoa nương lơ đễnh nhìn thoáng qua, trên mặt nổi lên mấy phần dữ tợn: “Tiểu thư nếu không mua nổi nha đầu vậy thì không nên ở đây sĩ diện.

Chúng ta buôn bán nhỏ không dối trên lừa dưới, nhưng không chịu được ngươi giày vò như vậy.


Trái lại ngươi ăn trên ngồi trước, đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Làm sao biết sự vất vả của những người tầng lớp dưới đáy như chúng ta.”
Hoa nương vừa nói, vừa than thở: “Ái chà chà, mệnh của ta làm sao lại khổ như vậy chứ? Vốn chỉ muốn có thể có một vụ làm ăn lớn, không ngờ người ta là bắt bà già số khổ ta này đến mua vui.”
Thôi ma ma lách mình ra, dùng tay tát mạnh Hoa nương mấy cái, sau đó mới quay về nói với Tô Hạ Y: “Tiểu thư không cần quan tâm, loại bà già không biết xấu hổ này nên giao cho nô tỳ trừng trị.

Hoa nương, mấy năm không gặp ngươi rất tiến bộ đấy.

Năm đó không bị đánh chết, có phải ngươi không phục lắm đúng không?”
Tô Hạ Y trợn mắt há hốc mồm nhìn Thôi ma ma hung hãn như vậy.

Đậu Đỏ hé miệng cười nói: “Tiểu thư, bây giờ vấn đề này nếu đã có Thôi ma ma ra mặt xử lý thì tiểu thư cũng không cần quan tâm nữa.”
Tô Hạ Y xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ giang tay ra: “Không ngờ Thôi ma ma lại còn có một bộ mặt như vậy.”
Đậu Đỏ khẽ cười nói: “Bởi vì người mà Thôi ma ma tìm cho tiểu thư căn bản không phải là Hoa nương.

Vốn dĩ khi Thôi ma ma ở trong phủ cũng có chút địa vị.

Sao lại tìm cho tiểu thư người không đáng tin cậy như vậy tới đây chứ.

Cho nên Thôi ma ma đây là lôi kéo người đến tính sổ.”
Đôi mắt Tô Hạ Y lấp lóe, đột nhiên biến sắc, vồ lấy Đậu Đỏ: “Nhanh, giúp ta cầm áo choàng tới đây.”
Đậu Đỏ ở bên cạnh Tô Hạ Y cũng không phải một ngày hai ngày.

Nhìn thấy dáng vẻ Tô Hạ Y như vậy là biết Tô Hạ Y muốn đi ra ngoài.

Vội vàng quay người đi lấy áo choàng cho Tô Hạ Y.

Đậu Đỏ vốn muốn đi theo Tô Hạ Y ra ngoài, không ngờ Tô Hạ Y vậy mà lại không cho Đậu Đỏ đi theo.

Đậu Đỏ sốt ruột nước mắt chảy ra, ba chân bốn cẳng xông tới, một phát túm được cổ tay Tô Hạ Y: “Tiểu thư, bắt đầu từ lúc ngươi sinh ra, nô tỳ đã đi theo bên cạnh tiểu thư, mười hai năm chưa từng tách rời.

Bây giờ tiểu thư muốn đi làm chuyện quan trọng, vậy mà không cho Đậu Đỏ đi cùng.

Tiểu thư muốn vứt bỏ nô tỳ sao?”
Tô Hạ Y dở khóc dở cười nhìn Đậu Đỏ: “Đậu Đỏ, ta nói với ngươi, chuyện hôm nay ta ra ngoài làm thật sự vô cùng quan trọng, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng của rất nhiều người.

Ta muốn ngươi ở nhà, là muốn ngươi giúp ta bao che, hiểu chưa?”
Tô Hạ Y đã nói mức này, Đậu Đỏ cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể rưng rưng nói: “Vậy tiểu thư nhất định phải chú ý an toàn.”
Tô Hạ Y cười khẽ hạ giọng nói: “Yên tâm.

Tiểu thư nhà ngươi cũng không phải làm bằng bùn.


Trông thì ngon mà không dùng được.”
Tô Hạ Y quay người lại, Đậu Đỏ liền trực tiếp nói to: “Mạc Đại, Mạc Đại, mau ra đây.”
Ngay sau đó liền có một cái bóng đen xuất hiện ở bên cạnh Đậu Đỏ, nhanh chóng nói với Đậu Đỏ: “Ngươi đừng có gấp, ta lập tức đuổi theo Vương phi.”
Nghe thấy Mạc Đại xưng hô với Tô Hạ Y, Đậu Đỏ vừa vội vừa tức, nhưng không có cách gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Đại đuổi theo Tô Hạ Y.

Có điều nghĩ đến Mạc Đại là người bên cạnh Mạc Dực, chắc chắn sẽ cam đoan Tô Hạ Y an toàn tuyệt đối, lúc này mới yên tâm đi thu xếp những chuyện khác.

.

Chap mới luôn có tại — .n et —
Bước chân Tô Hạ Y rất nhanh, sau khi đi theo ra, ở trong ngõ nhỏ cách đó không xa đã nhìn thấy Hoa nương mới vừa rồi còn bị Thôi ma ma đánh cho một trận đổ ập xuống, trong chớp mắt dường như biến thành một người khác, giơ tay đập Thôi ma ma bất tỉnh trên mặt đất.

Tô Hạ Y vốn là người rất bao che khuyết điểm, nhìn thấy người khác đánh người của mình ngất xỉu, trong lúc nhất thời tức giận sôi sục, muốn tiến lên cứu Thôi ma ma.

Thân hình vừa mới động đậy, cổ tay đã bị bắt lại, ngay sau đó liền ngã vào một cái lồng ngực ấm áp.

Ngân châm ở đầu ngón tay vừa mới chuẩn bị sẵn sàng đã bị nắm lấy, một âm thanh trầm thấp hùng hậu vang lên: “Hạ Y, là ta.”
Tô Hạ Y ngạc nhiên quay đầu, đã nhìn thấy Mạc Dực ôm mình trong một tư thế vô cùng thân mật.

Trong đôi mắt nở rộ ý cười sóng sánh.

“Sao ngươi lại ở đây?”
Trong giọng nói của Tô Hạ Y có vài phần tức giận, thậm chí còn có cả sự gạt bỏ rõ ràng.

Mạc Dực vừa đưa theo Tô Hạ Y đi về phía trước vừa nói: “Ta truy tìm điều tra một vụ án, vừa đúng lúc đuổi tới đây.

Đúng rồi, ngươi làm sao đi ra? Lại còn ăn mặc bộ dạng này.

Mới vừa rồi ta còn không nhận ra ngươi.”

Tô Hạ Y nửa tin nửa ngờ nhìn Mạc Dực một cái rồi lập tức bĩu môi nói: “Vụ án gì? Nhất định phải tới gần nhà của ta?”
Mạc Dực vừa nhìn đã biết Tô Hạ Y đây là đang nghi ngờ mình, mặt mày mỉm cười chân thành nói: “Hạ Y rất hi vọng ta dùng cách thức như vậy xuất hiện bên cạnh ngươi, cho ngươi niềm vui bất ngờ sao?”
Tô Hạ Y hít vào một ngụm khí lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Là ai cho ngươi lá gan này, để ngươi có loại ý nghĩ tự cho là đúng này?”
Tô Hạ Y vừa mới nói xong, Mạc Dực đã trực tiếp cởi áo choàng rộng ra, bọc Tô Hạ Y lại, thân hình cao lớn trực tiếp áp lên.

Tô Hạ Y vừa vội vừa giận, lại nghe thấy Mạc Dực thì thầm: “Đừng làm rộn, cẩn thận đánh rắn động cỏ.”
Thông qua khe hở áo choàng của Mạc Dực, Tô Hạ Y trông thấy Hoa nương quay người lại vô cùng cảnh giác.

Có lẽ là bởi vì tư thế hai người quá mờ ám, lại thêm ở vào một vị trí tương đối khuất, Hoa nương xì bên này một cái rồi trực tiếp quay người.

Mặt Tô Hạ Y lập tức trở nên đỏ bừng, hờn dỗi đập một cái vào ngực Mạc Dực: “Đều tại ngươi.”
Ngực Mạc Dực chậm rãi rung rung, mặt mày hiện lên nụ cười cưng chiều.

Có lẽ là sợ khiến cho Hoa nương ở trước mặt đi tới, Mạc Dực cười vô cùng chịu đựng và khổ cực.

Trên mặt Tô Hạ Y có chút ranh mãnh, bàn tay mảnh khảnh bò lên trên eo Mạc Dực.

Cơ thể thiếu niên đột nhiên trở nên cương cứng.

Tô Hạ Y cười rạng rỡ với Mạc Dực, ngay trong ánh mắt đầy ẩn ý của Mạc Dực nhéo mạnh một cái vào chỗ thịt mềm bên hông Mạc Dực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận