Nữ Tử Tranh Hùng


Răng rắc!
Tiếng một miếng ngói vỡ bị giẫm nát khiến Tô Hạ Y cảnh giác, lùi về sau hai bước, theo bản năng đưa tay lên rút cây trâm trên đầu ra.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy có một thiếu niên áo trắng đứng trên nóc nhà, phong thái tuấn lãng,
“Ngươi là ai!” Tô Hạ Y nhíu mày, trong trí nhớ của nàng không hề có với người này!
“Mạc Dực!”
“họ Mạc là họ của hoàng thất, công tử ngang nhiên đứng trên nóc nhà của người khác như vậy không giống với người có giáo dưỡng đâu!”
“Tiểu thư vừa cười nói vừa giết người, bàn tay nhỏ nhắn dạy bảo nô tỳ hỗn láo, bản lãnh như vậy không giống như tiểu thư nhà quý tộc có giáo dưỡng đâu!”
“Liên quan quái gì tới ngươi!”
Tô Hạ Y nổi giận, quơ lấy cây chổi bên cạnh cửa, ném về phía Mạc Dực.

Mạc Dực tươi cười, từ trên mái ngói nhảy xuống: “Ngươi muốn mặt đối mặt nói chuyện với ta thì cứ nói thẳng là được mà.”
Tô Hạ Y trơ mắt nhìn cây chổi mình ném ra rơi ở dưới hành lang!
Mặt cô đỏ bừng, tức giận vô cùng!

Thân thể này quá kém rồi, gầy trơ cả xương, sức lực yếu ớt.

“Rốt cục thì ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Mạc Dực phẩy quạt ra, ra vẻ cao thâm, cười đáp: “Bản vương bấm ngón tay tính toán được Vương phi tương lai của bản vương sẽ gặp phải kiếp nạn trong khoảng thời gian này, vậy nên mới tới thăm hỏi.

Không ngờ rằng Vương phi là người có bản lĩnh, tự mình biến nguy thành an, đúng là khiến bản vương đỡ phải tốn công tốn sức!”
“Vĩnh Hằng Quận Vương!” Tô Hạ Y nhíu mày, nàng không nhớ ra mình có liên quan gì tới hắn.

Tâm trạng của nàng trở nên tệ hại, nói: “Ngươi làm nhục Thái Tử Phi tương lai, chẳng lẽ không sợ Bác trai Hoàng đế của ngươi sẽ lấy mạng của ngươi, tước đi tước hiệu của ngươi sao?!”
Mạc Dực ép người tới, ép Tô Hạ Y lên cánh cửa, cười đáp: “Hạ Y, ngươi biết bản vương à?”
“Ta cũng không muốn biết, nhưng danh tiếng của quận vương lớn quá rồi!” Tô Hạ Y nhíu mày, trầm giọng đáp: “Ở kinh thành này, cho dù là trẻ con ba tuổi cũng biết tới danh tiếng của Quận vương lớn lên trong son phấn.”
Mạc Dực cười đáp: “Những gì Hạ Y nói không phải là giả, nhưng cũng không phải là thật…”
Tô Hạ Y nhíu mày, bực bội trầm giọng nói: “Được rồi được rồi, ta không rảnh mà tám nhảm với ngươi đâu.”
Lúc này sắc mặt Mạc Dực đỏ bừng, chân khụy xuống, tựa trên bờ vai Tô Hạ Y: “Hạ Y, cứu mạng!”

Tô Hạ Y đẩy hắn ra theo bản năng, kết quả là nhìn thấy người đàn ông khi nãy còn khỏe mạnh ngã bịch xuống dưới đất!
Tô Hạ Y không phải hạng người tốt lành gì cả, nhưng nàng cũng không dám để Vĩnh Vinh Quận Vương chết ở trong điền trang của mình!
Nàng vội vàng đóng cửa sân lại, kiểm tra mạch của hắn, phát hiện vẫn chưa chết, chỉ là vết thương ngoài da nhìn rất đáng sợ thì mới thở phào một tiếng.

Tô Hạ Y lật hắn lại, nhìn thấy có một vết thương sâu tận xương kéo dài từ vai tới mông!
Máu thịt lẫn lộn với nhau, nhìn rất đáng sợ, ở miệng vết thương có mùi thịt khét lẹt, bộ quần áo trắng cũng có dấu vết bị đốt.

Từ độ đông của máu có thể phán đoán được hắn bị vậy đã khá lâu rồi.

Vừa liếc mắt nhìn, hốc mắt Tô Hạ Y đã đỏ bừng, miệng lẩm bẩm ba chữ: “Mạc Hình Nhiên!”
Chỉ có đao pháp của Mạc Hình Nhiên mới mạnh mẽ, bá đạo như vậy!
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bết kể mục đích của Mạc Dực khi tới đây là gì thì nàng cũng quyết tâm cứu hắn!
Lúc Đậu Đỏ đi vào đã thấy có một người đàn ông nằm trên giường của tiểu thư nhà mình, cuống cuồng tới mức hai mắt đỏ bừng.

Con gái chưa lấy chồng sao có thể chịu đựng nổi mấy tên dê xồm đó làm nhục!
Đậu Đỏ nhẹ nhàng đặt thùng nước trên tay xuống, quơ tay lấy thanh gậy chặn cửa, đập mạnh xuống đầu Mạc Dực.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận