Thái Dũng vừa định giục Song Ma tiến ra, thình lình nghe tiếng tù và ập tới, rồi âm thanh nổi dậy ào ào như có thiên binh vạn mã chạy vào san sát, ầm ầm gợn sắc, như dùi thấu màng tang. Ngay lúc đó, trong bãi đầu lâu, tiếng địch vụt nổi dậy cuồng phong rầm rập tựa vó câu thiết kỵ xa trường. Mỗi âm như dao nạo nứa, khiến bọn Thái Dũng muốn ghê người vội vận sức, điều hoà kinh mạch.
Nhưng âm dị, gió kỳ chợt tắt, có tiếng vua rắn hắt ra:
- Quang Sát Tinh sao đến chơi chậm trễ? Hay còn điều bắt quân gia?
Lập tức, ngoài căn thảo lư, tiếng cười thét nhọn gai đưa vào, tiếp giọng âm trầm:
- Hung Sát! Đông Quân dọc ngang thiên hạ, coi súng ống là trò chơi con trẻ, đến xó Mê Sơn Đông Hải này đem lính tráng theo làm gì? Tây Bàn đâu?
Tiếng “vua rắn” cười sằng sặc:
- Ngươi tới hơi chậm, ta cho nhà nước chuộc mười thúng bạc xoè rồi! Tiền để dưới hải đăng ra mà nhận!
Im lặng! Chợt nghe âm âm rót vào:
- Thôi được! Sẽ bắt lại sau! Giờ mi muốn chi?
- Bỏ hiệu Đông Quân! Triệt khô lâu, rắn rết, cuồng vọng bá chủ Nam Bang. Đông Quân biển không thích Đông Quân núi, ghét thứ trùng. Còn mi?
- Ta? Khá! Bất độc bất anh hùng! Muốn thỉnh mi về núi làm phó soái, thêm chữ “tiểu” vào ngoại hiệu, nếu không, mượn cái đầu về bày bãi khô lâu!
Lại mươi khắc im lìm phát rợn. Rồi từ trong hang cùng, có tiếng đưa ra âm u lạ thường:
- Ngày mai, trên giang hồ chỉ còn một phương vị Đông Quân!
Phựt! Đèn đuốc trong hang vụt tắt vèo! Giữa cảnh tối thui, bỗng có một hắc quang bay ra, đen hơn bóng tối, xẹt vòng thúng, qua chỗ bọn Dũng ẩn, nhanh như chớp giật. Khí lạnh thấu xương, nghe tựa tiếng xé lụa. Ngay lúc đó, từ ngoài, vụt loé đạo ngân quang, bay xẹt vào, sáng quắc, đảo vòng cầu, coi hệt ánh điện quang, tới đâu phát âm vi vu tựa tiếng gió lùa ống bương. Hai luồng kiếm khí đảo nháng một cái, nhanh đến nỗi bọn Dũng vừa thoáng thấy, đã nghe “chát” một tiếng to, rồi tắt biến. Còn đang ghé mắt dòm bỗng kiếm khí lại nháng lên, kêu vo vo, quật vào nhau đến “chát” cái nữa. Cứ thế đến lần thứ ba, bỗng nghe “keng” một tiếng, luồng ngân quang xẹt vào tít trong, “chát” tiếng nữa, đá nhũ bắn tung như mưa rào, tiếp theo có tiếng quát:
- Chà! Giỏi lắm! Tưởng lừa nổi ta?
- Khà! Vua rắn quả không vừa! Nhưng ba hàng thạch nhũ vỡ tan, khác nào sọ dừa ăn kiếm!
- Ba nhát đủ rồi! Có giỏi xuất đầu!
Xòe, xoè! Diêm bay ngang dọc, nến cháy bừng.
- Vua rắn! Mười năm nay, mi là kẻ đầu tiên thấy hình Đông Quân.
Thái Dũng hồi hộp nín thở, dòm ra hang trống lúc nhúc đầy rắn độc.
Mấy khắc nặng nề. Bỗng thoáng âm phong ngoài cửa hang vụt hiện ra một chiếc màn đen. Coi hệt tấm mùng buông đủ bốn bề, nơi cửa mùng có treo một chuỗi đầu lâu người.
Chiếc màn lừ đừ “đi” vào, lắc lư, đầu lâu khua lốc cốc.
Ngay lúc đó, vách hang cùng mở ngoác, rồi từ trong hiện ra một hình thù quái gở, lại một chiếc màn đen buông kín, đủ bốn bề, cửa màn cũng treo chuỗi đầu lâu người.
Chiếc màn lừ lừ “đi” ra lắc lư, theo nhịp đầu lâu gõ mõ.
Chiếc màn đen “trôi” ra giữa bãi đầu lâu, dừng lại. Thái Dũng ẩn trong ngách thạch nhũ, thấy phát rợn, ghé tai Song Ma thì thào:
- Chắc người ngồi trong màn? Đã thấy mặt bao giờ chưa?
Sam Nữ Thần Trảo lắc đầu:
- Suỵt! Chỉ quen... tiếng nói, cả hai lão Đông Quân, chưa ai biết mặt mày ra sao?
Lại vừa dứt, bỗng nghe tiếng nhọn hoắc trong bức màn Hung Sát phát ra:
- Khà khà! Một chó núi Đông Phi Mã, một chó biển Đông Bắc Kỳ, hai phường xa cách, hai xác hai hồn, hai đầu óc, giống nhau như hai giọt nước! Kiếm khí, khô lâu, rắn độc, ở hang, màu đen, sọ dừa gõ mõ, giống nhau như đúc, còn gì giống nữa không? Đội chung trời sao nổi?
Trong màn Đông Quân, tiếng cười trầm sắc nổi lên:
- Ý tưởng lớn gặp nhau, phát kiếm trùng hợp từ võ thuật, sở trường bình sắc, sao không cùng hợp lực đảo khuynh thiên hạ, lưu nghiệp muôn đời, lại muốn cùng ta đấu chiến?
Lời vừa dứt, đã nghe “binh” một tiếng lớn. Hoả pháo vụt tắt, ruột hang tanh sực, bọn Thái Dũng ghé dòm ra, thấy nhoáng hào quang, tiếp theo tiếng thét rợn người, hang đá bị ép khí muốn nứt đôi, liền một tràng súng nổ.
Có tiếng Tây, Tàu quát lớn, bên ngoài tiền môn, súng bắn rát, vẳng tiếng hét:
- Lợn con!
- Coi chừng lôi phục, thần công!
Rồi ầm ầm! Liền hàng loạt đại pháo, lôi phục phát nổ ngay cửa hang Mê Cung, “đoàng đoàng” rõ hai phát tạc đạn phá nổ ruột hang, cả vùng hang động rung chuyển, vỡ bung, muốn sụp đổ.
Bọn Thái Dũng ẩn ngách trong nhìn ra, chỉ thấy một khu ruột hang nhoáng lửa đạn, khét lẹt, đá lớn, đá nhỏ đổ xuống ầm ầm, tựa núi lở, ngách hang đá vụng bỗng rơi ào ào sắp ụp, giữa lúc bên ngoài tiếng lôi phục thần công vẫn nổ đều vang động.
Song Ma Kỳ Hình vùng kêu:
- Thoát mau! Thoát mau! Trần sụp!
- Không xong rồi! Cửa cung bị lấp! Quân chó đẻ làm đổ núi rồi!
Giữa cơn náo động kinh hồn, Thái Dũng chẳng biết ra lối nào, lão Sam Thần Hành vội quơ một nắm đá ném tung, hô:
- Tháo hậu! Mau! Tôn sư cụ trẻ! Hậu có đường!
Thái Dũng nghe tiếng, vội băng theo, rút về phía sau ngách ẩn bóng tối dầy đặc, cả bọn cứ chạy liều, vừa được mươi bước, chợt “ầm” chỗ vừa đứng, trần sụp vít mất lối. Đá vụn bắn vãi, Thái Dũng vừa đánh tiếng vừa chạy được mười thước. Bỗng “ầm ầm” rõ tiếng thần công, rồi trước mặt trần hang đổ sụp.
Thất kinh, chàng gọi lớn:
- Song Ma! Có ai?
Không tiếng thưa. Gọi mãi chợt nghe tiếng rên, sờ soạng, mới hay gã thuỷ thủ bị đá đè dập xương còn ló nửa mình ra.
Đá đổ lấp kín ngách hang sau, trước. Tiếng nổ vẫn ầm ì vọng lại. Đá bắn như mưa rào. Khét lẹt ngột ngạt.
Sực nhớ ra, Thái Dũng vội vận hơi, dùng phép “thiên lý truyền thanh” hỏi lớn:
- Sam Ma đâu? Mỗ bị vít kín rồi!
Tiếng truyền vách đá, lắng nghe, chợt có tiếng mơ hồ:
- Sam đây! Ai đấy? Gái già đệ tử đây! À, phải tôn sư cụ trẻ?
Cả mừng, Thái Dũng vội lên tiếng:
- Mỗ đây! Ma Trảo ở đâu? Vào giúp một tay.
Tiếng xa xa vẳng lại, não ruột:
- Ôi chao! Lão ngựa mù chạy biến, gái già cùng lũ thủ hạ chậm chân, cũng bị vít đầu! Ôi chao Tàu thối, Tây tha, rắn tanh, ngựa khắm hại mụ rồi!
Tiếng nghe khá xa, toan hỏi, chợt lại một loạt súng nổ ầm ì, đá vụng khét mù, lên tiếng, không còn nghe vọng âm mụ Sam đâu nữa.
Tuyệt vọng, chàng họ Lê đành thúc thủ, dựa vách, chắc ngộp đến nơi.
Mấy bề, vẫn vắng tiếng súng vọng vào, chợt chàng cảm rõ ngực thở khá nhẹ. Bỗng có thứ chi ướt rỏ trúng mu tay. Ngạc nhiên, vội đưa lên mũi ngửi, thấy mùi tanh máu, giật mình, vừa ngẩng lên, chợt một vật loằng ngoằng tuôn rớt xuống quấn luôn vào cổ, bầy nhầy.
Cả kinh vung tay nắm lấy, mới hay chính là một con rắn lớn. Thái Dũng cả kinh, ném vội đi.
Lại một con nữa. Ngạc nhiên định thần ngó lên mới hay xế trên đầu vừa hiện ra một cái lỗ bằng bàn tay, soi rõ cả vòm trời mờ tối.
Cả mừng, chàng xoè tay đánh thốc lên một nhát kình phong soi tung trần đá, vòm trời hiện ra, rộng bằng miệng thúng, gió lùa vi vu.
Không chậm trễ, Thái Dũng chống gậy song vọt tuôn qua như chiếc pháo thăng thiên.
Rào mát lạnh, chân hạ xuống, mới hay đứng trên một ghềnh núi mờ trăng, mưa gió sụt sùi, mấy phía vẫn đì đẹt súng nổ. Rắn bò lúc nhúc.
Đoán chắc bầy độc xà trấn sơn, bị đạn rớt nhằm lỗ hổng, Thái Dũng bèn nhảy vèo xuống khu có nhiều cây cối.
Lắng nghe thấy tiếng súng chuyển dần về phía đông, chàng vội nương bóng tối đi tìm bọn Sam Ma.
Vừa lao xuống chân núi, chợt thấy chín, mười cái xác cụt đầu nằm phơi thây, vọt xế lên, lại mấy cái xác mặc quân phục, quần áo đen sóng xoài, Thái Dũng bèn men ghềnh, lên một ngọn núi Bắc, chỗ không có súng nổ. Nhìn xuống thấy quả pháo sáng rực phía Đông sát biển, thấp thoáng nhiều bóng người đang ẩn nấp bắn nhau dưới vịnh, chiếc khinh khoái đỉnh đèn điện sáng rực, vẫn nhả thần công lên bờ.
Đạn lửa, tên lửa bay vun vút giữa đêm mưa, Thái Dũng vừa định đi nơi khác, bỗng thấy từ đâu một bóng thanh tú hiện ra, vọt chếch qua chỗ chàng, tiến ra bờ biển.
Tình cờ, một phát thần công dưới tàu Tây bắn lên, rơi trúng ngay chỗ cái bóng thanh vừa lao tới.
Nhờ ánh hoả pháo từ chiến trường hắt lại, Thái Dũng thấy rõ bóng kia bắn tung xuống, nằm gục trên một tàn cây rậm.
Tò mò, chàng liền chống gậy, chạy xuống. Vừa đứng đầu ghềnh cạnh tàn cây, thấy bóng kia dáng quen quen, bỗng từ sau mõm đá gần đấy, vụt hiện ra một bóng cao lớn theo sau có mấy bóng lính Tây cầm súng, có cắm lưỡi lê. Bóng cao lớn trỏ lên cây, quát:
- “Nó” đây rồi! Nữ tặc Cờ Đen đó! Chắc đi lược trận, bị thương, bắt lấy sẽ có thưởng!
Lập tức, năm sáu tên lính Tây ùa tới, đua nhau trèo lên cây.
Nhờ ánh mờ, Thái Dũng nhận ra được chính viên giám binh Cao Bằng De la Table: Tây Bàn!
Không chậm trễ, chàng vọt ngay xuống. Nhưng giữa lúc đó, một chàng trai chợt hiện ra, múa tít thòng lọng, quát:
- Các chú vụng lắm! Để ta kéo xuống cho!
Vút! Giây thừng quăng lên thắt nghiến lấy bóng thanh, giật xuống.
Bóng ngất vừa rời tàn cây, bỗng “vèo”, “phựt” một lưỡi dao lá lan bay lên, cắt đứt luôn thừng.
Đúng lúc một bóng đen lao tới rê một tràng tiểu liên, bọn Tây Bàn, chàng trai kia, vội phục nhào tìm chỗ nấp, mấy tên lính ngã lộn chết, tung cả súng lên trời. Và một bóng khổng lồ cầm búa lớn vọt lại định chụp lấy bóng ngất. Thái Dũng bốc xẹt người sang, cắp được bóng ngất, theo đà hạ xuống bụi rậm, chạy đi như gió, nghe đạn réo bên tai chiu chíu.
Nhờ đêm tối, cứ thế băng đi, về nẻo Tây Mê Sơn, thấy bốn bề quạnh quẽ, bèn dừng lại, đặt bóng thanh xuống ghềnh. Có lẽ nhờ sức gió phi, cái bóng sực tỉnh, mở choàng mắt đứng phắt dậy. Thì ra chỉ bị sức thần công ép ngất, và không ai khác nữ tặc Bạch Ngân Sơn Long Nữ Thiên Kiều.
Cháu gái tướng giăc Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc thấy mình vừa rời tay đàn ông lạ, giật nảy người ngó sững, vừa nhác mặt kẻ lạ, vùng lùi một bước, rút gươm ra, quát:
- Trời! Ma Dục! Lại mi! Tưởng đứa nào làm hỗn với ta! Mi phải chết!
Véo! Thép bay theo lời, xả vai Thái Dũng, chàng trai vội xua tay, tránh dạt:
- Mỗ... thấy dáng quen, tới cứu. Cô nương bị đau, ngất, suýt bị Tây Bàn bắt trói... Mỗ... Xin cáo...
Nói đoạn, vọt đi, nào ngờ Long Nữ vẫn hung hăng như cọp cái, nhảy vèo chặn lối, chém như điên.
Thái Dũng nhảy tránh mãi, bỗng thấy nàng rút phắt ra một khẩu súng cối 12, hét trầm:
- Ma Dục! Mi chạm đến ta, đừng hòng sống sót.
Thấy nàng chĩa súng, chàng trai vùng thấy kinh túng thế, đành giật phắt mặt nạ da người, lúng túng:
- Cô nương.... chớ giận! Mỗ đây! Ma Dục nào đâu?
Nàng nữ tặc vừa chĩa súng định lẩy cò, vụt ngừng tay tròn mắt phụng sững sờ, kêu lên:
- Trời! Công tử! Lê công tử! Lê công tử! Sao lại ở đây?
Bốn mắt nhìn nhau. Hai tim rung động, bồi hồi. Qua khắc sững sờ, nàng nữ tặc Phi Mã Ác Sơn vùng nhoẻn cười mừng rỡ, thỏ thẻ:
- Công tử... Đêm thảm biệt, công tử bị độc thương... thiếp buồn không ngủ... tưởng công tử mạng vong... Thiếp theo đến tận Si Công Linh, công tử suýt sa tay Dâm Nương Phi Mã... biệt...
Thái Dũng thấy mặt Thiên Kiều, nhớ đêm ngộ nạn, ngổn ngang tâm hồn, tưởng đến hận thù thở dài u uẩn:
- Ôi thôi! Oan nghiệt... hận cừu... diệt tộc, đời như mộng ảo, tạo hoá trêu người, chưa vui gặp bạn, đã đào hận oan... Mỗ xin bái biệt!
Nói đoạn, chống gậy vọt đi như tên bắn. Thiên Kiều ngơ ngác nhìn theo, lòng mang mang, vừa toan gọi giật bỗng Đa Sát Thủ từ đâu vọt tới:
- Soái cô! Tây Quỷ thêm tàu viện, lệnh soái gia truyền rút khỏi Mê Sơn.
Như đáp lời giặc khách, súng dưới vịnh nổ rền, hoả pháo kẻ không gian sáng rực. Long Nữ nhìn theo hút người tuổi trẻ họ Lê, khẽ thở dài, cùng thủ hạ quay đầu lao về phía trận.