Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa


Dưới thành, truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, tình cảnh sôi trào.

Binh lính của Ly Quốc hoặc múa may binh khí trong tay, hoặc tốp năm tốp ba ôm nhau nhau hò reo.

Đây là trận đánh đầu tiên của mùa thu hoạch vụ thu Bắc Cảnh năm nay, đại hoạch toàn thắng!
Bắt sống bảy tên người Hung Nô, còn lại toàn bộ tiêu diệt, không một người chạy trốn.
Bắc Cảnh đã rất nhiều năm không có đánh được trận thắng lớn như vậy!
Một đám người trên tường thành đi xuống, Lâm Vãn Nguyệt nhìn thi thể đầy đất trầm mặc thật lâu sau, phân phó nói: "Đem thi thể Hung Nô cùng chiến mã đã chết toàn bộ thiêu hủy.

Tướng sĩ đã bỏ mình dựa theo lệ thường mà làm, tổng kết thương vong trình báo cho ta."
"Rõ! Tướng quân."
"Mặt khác......!Đem những bá tánh đó an táng thích đáng, phái người đi ven đường điều tra, nhìn xem đến tột cùng là bá tánh nơi nào, có còn thân thích hay không, người nhà trợ cấp......!Mỗi người một đồng vàng, lấy từ Thực Ấp của ta......"
"Tướng quân, vậy mấy người Hung Nô này xử trí như thế nào?"
Không chờ Lâm Vãn Nguyệt mở miệng, Trương Tam Bảo lại nhảy ra trước: "Đương nhiên là treo lên một cái đài cao trong thành, róc thịt trước mặt mọi người!"
Mông Nghê Đại vội vàng ngăn Trương Tam Bảo lại: "Tam mập mạp đừng hồ nháo, hiện tại không tới lượt ngươi nói chuyện!"
"Mấy người này trước nhốt lại cho ta.

Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào cũng không được cùng bọn họ nói một lời, đánh chửi đều không thể.

Phải nhốt riêng lẻ từng người, không được để cho bọn họ có không gian câu thông.

Hơn nữa mỗi ngày chỉ cho bọn họ uống nước, không được cho ăn, nhớ kỹ?"
"Rõ!" Thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Vợ chồng Hạng Kinh Nghĩa nghe được Lâm Phi Tinh an trí cho những bá tánh lâm nạn đó, vừa lòng gật gật đầu.
Ở trong lòng càng thêm khen ngợi đối với sự khiêm tốn phúc hậu của Lâm Phi Tinh.
Mọi người quay người trở về thành.

Vào thời điểm mọi người đều đi vào thành, Lý Nhàn đột nhiên gọi Lâm Phi Tinh lại: "Lâm tướng quân có thể hay không dừng bước nói chuyện một chút?"
Lâm Vãn Nguyệt nghỉ chân, những người khác thấy thế cùng Lâm Phi Tinh chào hỏi rồi tiếp tục đi vào trong thành.

Lâm Vãn Nguyệt quay người đi đến bên người Lý Nhàn, hai người nhìn nhau.
Thẳng đến khi đám người hoàn toàn đi xa, Lâm Vãn Nguyệt mới chậm rãi mở miệng, hỏi: "Không biết công chúa có gì chỉ giáo?"
Lý Nhàn ngửa đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phi Tinh, trầm ngâm thật lâu sau không đáp hỏi ngược lại: "Ngươi liền không biết đau?"
Câu nói này không đầu không đuôi làm Lâm Vãn Nguyệt ngơ ngác không hiểu.

Lâm Vãn Nguyệt chớp chớp mắt trả lời: "Công chúa đang nói cái gì?"
Nhìn Lâm Phi Tinh như vậy, Lý Nhàn liền chán nản.


Thời điểm nàng vừa từ trên tường thành xuống, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có vài giọt máu thưa thớt nối liền tạo thành một đường thẳng.

Nhìn kỹ mới phát hiện những chấm máu kia đúng là từ ngón cái tay phải của Lâm Phi Tinh rơi xuống.
Lý Nhàn nhìn kỹ liền nhận ra trên tay Lâm Phi Tinh cũng không có mang nhẫn hộ tiễn.

Lực đạo của tam thạch cung kia mạnh đến cỡ nào? Thân thể phàm thai như thế nào có thể chịu đựng nổi?
Người này, mạnh mẽ dựa vào thân thể huyết nhục kéo tam thạch cung, cắt vỡ ngón tay, máu tươi chảy suốt một đường còn hồn nhiên bất giác.
"Cho ta xem tay phải của ngươi!"
"Nga!"
Lâm Vãn Nguyệt hậu tri hậu giác vươn tay phải, cúi đầu liền thấy, một vết cắt rất sâu vắt ngang trên ngón tay cái, lúc này còn ào ạt chảy máu.

Chẳng qua lúc trước là lần đầu tiên Lâm Vãn Nguyệt chỉ huy chiến đấu quy mô lớn như thế, nên tập trung cao độ, cư nhiên không có cảm giác được đau!
Giờ phút này, Lâm Vãn Nguyệt nhìn trên tay chính mình có một vết rách, đau đớn lập tức liền bừng lên.
"Ai." Lý Nhàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy ra một tấm khăn lụa, nắm lấy tay phải đang bị thương của Lâm Phi Tinh, muốn băng bó.
"Trăm triệu lần không được.

Phi Tinh tự mình làm là được rồi!"
"Chớ có cậy mạnh.

Thương ở trên ngón tay, tự ngươi băng bó như thế nào được."
Khi nói chuyện, Lý Nhàn đã nhẹ nhàng lau đi máu tươi đang chảy ra từ miệng vết thương, bắt đầu băng bó.
Lý Nhàn đem tay Lâm Phi Tinh cầm ở trong lòng bàn tay.

Vừa chạm vào tay liền cảm thấy vô cùng thô ráp.

Nhìn lại mười tám năm ký ức của Lý Nhàn, còn chưa từng sờ qua bàn tay nào thô ráp như vậy.
Phía dưới ngón tay của Lâm Phi Tinh nổi lên mấy gò thịt, đã sớm biến thành mấy vết chai phồng cao lên hơi hơi có chút ố vàng, trên năm ngón tay, cùng với lòng bàn tay, chỗ cũng toàn là vết chai thô ráp.
Ngón tay cái dùng để kéo cung bắn tên là có vết chai dày nhất, giống một con tằm nhỏ nằm ở nơi đó, có thể thấy được rõ ràng.
Hiện giờ tiểu tằm này giống như còn ngủ trong kén, bị ngoại lực cường ngạnh cắt ra.

Cũng ít nhiều nhờ đến vết chai này thay thế tác dụng của "nhẫn hộ tiễn", bằng không vết thương trên ngón tay này chỉ sợ là càng thêm sâu!
Hai má Lâm Vãn Nguyệt nóng bỏng, trộm đánh giá Lý Nhàn đang cúi đầu chuyên tâm băng bó cho chính mình.
Đôi tay Lý Nhàn mềm mại giống như tơ, Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy ngón tay nàng chạm đến địa phương nào đều giống như một tấm tơ lụa lướt qua, tinh tế, thoải mái.
Lâm Vãn Nguyệt khẩn trương đến thân thể căng cứng, ngay cả hô hấp đều trở nên thật cẩn thận.
Lâm Vãn Nguyệt cảm giác, giờ này khắc này Lý Nhàn nâng lên phảng phất như không phải bàn tay che kín vết chai kia, mà là trái tim nóng hổi đang điên cuồng nhảy lên của nàng.
Mỗi một chút da thịt được chạm vào, đều phảng phất như chạm vào đáy lòng Lâm Vãn Nguyệt.

Ngứa, vô cùng xôn xao, nàng muốn trốn, lại khát vọng hơn nhiều chút.
"Được rồi, trở lại trong phủ để nha hoàn lại giúp ngươi xử lý một chút, thoa lên một chút kim sang dược sẽ nhanh lành hơn."
Lý Nhàn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lâm Phi Tinh.
Lâm Vãn Nguyệt như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Nhàn sẽ đột nhiên ngẩng đầu.

Những suy nghĩ cùng tình cảm của chính mình tất cả đều viết ở trong mắt còn không kịp che giấu, liền bị người ta nhìn thấu.
"Đa tạ công chúa!"
Lâm Vãn Nguyệt dùng tốc độ cực nhanh rút về tay, xoay người, chạy như bay đi, cái gì lễ tiết đều không rảnh bận tâm.
Lý Nhàn vẫn đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Lâm Phi Tinh đào tẩu, cong cong khóe miệng.
Ánh mắt vừa rồi của Lâm Phi Tinh, Lý Nhàn đã từng bắt gặp.

Thời điểm mỗi khi nàng cùng Lý Trung một chỗ, Lý Trung thường xuyên sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú nàng.
Đối lập với ánh mắt lớn mật cùng cực nóng của Lý Trung, trong ánh mắt Lâm Phi Tinh còn có thêm vài ý vị khác.

Tuy Lý Nhàn còn không rõ ràng ý tứ kia, thế nhưng chút biểu tình hoảng loạn cuối cùng nàng lại thấy rất rõ.
Như thế nào, đường đường là tướng quân trẻ tuổi nhất Bắc Cảnh, cũng sẽ có biểu tình hoảng sợ sao?
Rõ ràng biết bổn cung đã sắp phải gả cho người khác, thế nhưng cũng sẽ nổi lên ý tưởng không an phận sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Nhàn lại bừng tỉnh phát hiện chính mình đối với Lâm Phi Tinh lại cực kỳ bao dung!
Ánh mắt lúc nãy của Lâm Phi Tinh, kỳ thật đã coi như là mạo phạm.

Chỉ là, khi nàng nhìn bóng dáng Lâm Phi Tinh đào tẩu, lại phát hiện trong lòng chính mình cũng không có cảm giác chán ghét.
Rõ ràng, người này có "bệnh kín"? Chẳng lẽ cũng sẽ nổi lên ý niệm không an phận sao?
Tâm tình Lý Nhàn có chút phức tạp.
Hôm sau.
Lâm Vãn Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, liền có hạ nhân thông báo nói: Có người đưa tới một cái hộp gấm.
Lâm Vãn Nguyệt rửa mặt xong, mệnh Hổ Tử đem hộp gấm trình lên.
"Ai đưa tới?"
"Người tới không nói, nhưng để lại lời nhắn, rằng: ' lão gia ngài vừa thấy liền biết '."
"Nga!" Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu.
Mở hộp gấm ra, ánh vào mi mắt chính là hai đồ vật.
Một bình xứ tinh xảo, cùng với một vòng nhẫn hộ tiễn.
Nhìn thấy hai vật kia, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt nhảy dựng.

Nàng đem hộp gấm đặt ở trên bàn nhỏ, trước lấy ra chiếc nhẫn hộ tiễn từ bên trong.
Đem nhẫn hộ tiễn cầm trong tay cẩn thận nhìn xem, thấy trên chiếc nhẫn hộ tiễn này không có huyết tuyến, có thể nhận ra là được làm từ sừng hươu.

Bởi vì tay phải bị thương được băng vải lại, liền đem nhẫn hộ tiễn đeo vào ngón tay trái.

Nhẫn hộ tiễn này có chút lớn.
Lâm Vãn Nguyệt đem nhẫn hộ tiễn siết ở trong tay, trong lòng lại là một trận nhộn nhạo.
Bởi vì hàng năm kéo cung, trên ngón cái tay phải có một tầng vết chai dày, cho nên ngón cái tay phải của nàng so với tay trái thô hơn một ít.

Cái nhẫn hộ tiễn sừng hươu này hẳn là thích hợp, vừa vặn.
Lâm Vãn Nguyệt bừng tỉnh nhớ tới hôm qua Lý Nhàn tựa hồ như là dùng ngón tay ước lượng một chút ngón cái của chính mình, trong lòng lại là một trận cuồn cuộn: Công chúa thật là tâm tư tinh tế......
Lâm Vãn Nguyệt yêu thích không buông tay đem nhẫn hộ tiễn đặt ở trong lòng tay.

Cuối cùng dứt khoát đem nhẫn hộ tiễn tạm thời mang ở ngón cái tay trái không muốn bỏ xuống.
Sau đó lại giơ tay lấy qua cái bình sứ tinh xảo, mở nút bình màu đỏ ra, đem miệng bình đặt ở mũi ngửi một chút, bên trong nồng đậm vị thảo dược mang theo nhàn nhạt u hương.
"Dư Nhàn."
"Dạ, lão gia ~"
"Phiền toái ngươi giúp ta thoa thuốc một lần nữa đi."
"Dạ, lão gia."
Thuốc mỡ lạnh lẽo tẩm nhập miệng vết thương trên ngón cái, có chút đau đớn, cũng có chút lạnh lẽo cùng thoải mái.

Lâm Vãn Nguyệt thỏa mãn híp híp mắt, trong lòng âm thầm cảm khái: Vẫn là thuốc ở kinh thành dùng tốt.
Mà bình thuốc mỡ này Dư Nhàn lại nhận thức.

Nó tên gọi là "Băng cơ ngọc cốt cao".

Tuy rằng không phải thuốc mỡ trị ngoại thương quý báu nhất, nhưng trong đó có một loại thảo dược phi thường khó tìm được, cho nên mỗi năm sản lượng rất ít.

Hơn nữa thuốc mỡ này tuy rằng có tác dụng giúp khép lại miệng vết thương, nhưng công hiệu chính yếu cũng giống như tên của nó, có thể tiêu trừ vết sẹo......
Dư Nhàn nhìn nhìn đôi bàn tay thô ráp bất kham này của Lâm Phi Tinh, trong lòng không kiềm được nghi hoặc: Điện hạ ban cho Lâm Phi Tinh bình thuốc mỡ này, có phải hay không có chút điểm lãng phí......
Trưa hôm đó, Lâm Vãn Nguyệt vội vàng xử lý xong quân vụ rồi trở về từ quân doanh, liền đi thẳng đến khuê các thăm Tiểu Bạch Thủy.
Từ khi có người nữ nhi này, Lâm Vãn Nguyệt phát hiện tiểu hài tử thật là một ngày một cái bộ dáng, biến hóa nhanh kinh người.
Lâm Vãn Nguyệt đem Tiểu Bạch Thủy ôm vào trong ngực nâng lên cao, toàn bộ trong phòng lập tức tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ.
Cùng thời gian đó Quế nương vội vàng từ tiền viện đi về phía khuê các, trên đường vừa vặn đụng phải Dư Nhàn.
"Quế nương ~ ngài bước chân vội vàng như vậy, là muốn đi đến chỗ nào a?"
"Ai da, Nhàn nha đầu.

Xảy ra chuyện rồi, ta muốn đi bẩm báo lão gia!"
"Xảy ra chuyện gì? Lão gia đang ở trong khuê các chơi đùa với tiểu thư rồi.

Khó có khi tranh thủ một ít thời gian lúc rảnh rỗi, bằng không ngài trước nói với ta đi?"
"Ai......!Cũng đúng, ngươi suy nghĩ giúp ta nên phải làm sao a."
"Đây không phải chỗ để ngồi nói chuyện ~ Quế nương ngài cùng ta tới đây."
Khi nói chuyện, Dư Nhàn đem Quế nương dẫn tới một chỗ yên lặng, hỏi: "Ngài nói một chút đi,  ra cái đại sự gì!"
"Ai, hôm qua người giao đồ ăn không có tới, ta nghĩ có lẽ là bởi vì đánh giặc.


Số lượng rau xanh thịt cá trong phủ cũng dùng đủ trong hai ngày, liền không để ý.

Thế nhưng hôm nay, người giao đồ ăn còn không có tới! Mắt thấy đồ ăn còn lại kiên trì không được bao lâu, không có biện pháp ta liền đi phòng thu chi lấy một ít bạc đến chợ mua đồ ăn.

Chỉ là sau khi tới những hàng rau, thịt, cá kia, vừa nghe nói là đưa đến Lâm phủ, lập tức trở mặt không bán! Ta hỏi nguyên do, bọn họ nói chuyện còn âm dương quái khí.

Ta từ chợ đông đi đến chợ tây, cái gì cũng chưa mua được không nói, còn phải chịu những lời khó nghe! Nhàn nha đầu ngươi nói một chút, ngươi nói một chút đây có phải hay không đã xảy ra chuyện?"
"Một đám bạch nhãn lang(*)! Quế nương còn không biết đi? Lão gia hôm qua kia, gϊếŧ một ít bá tánh bị người Hung Nô bắt đi, không nghĩ tới bất quá chỉ qua mấy đêm liền truyền ra ngoài!"
"Ai da nha, còn có chuyện này.

Hôm qua ta ở suốt trong phủ, không nghe nói.

Vậy phải làm sao bây giờ, không bột đố gột nên hồ! Phòng bếp đồ ăn không đủ, ngay cả miễn cưỡng làm cơm tối này, buổi sáng ngày mai trong phủ có nhiều miệng ăn như vậy, ăn cái gì a!"
"Quế nương ngài trước đừng hoảng hốt.

Ta nói, chuyện này ngươi trực tiếp bẩm báo lão gia có chút không ổn, ngươi hẳn là báo cáo cho quản gia trước mới đúng.

Hơn nữa để quản gia nghĩ cách hoặc là tự hắn báo cáo lão gia, gánh nặng của ngài cũng sẽ ít đi một chút đúng không?"
"Ai! Vẫn là ngươi nói rất đúng.

Ta đây liền đi tìm quản gia!"
(*)"Bạch nhãn" thông thường mang ý nghĩa bị coi thường, đáng ghét, "bạch nhãn lang" chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.
Lai lịch của từ "bạch nhãn" có quan hệ mật thiết với Nguyễn Tịch 阮籍.

Nguyễn Tịch là một trong "Trúc lâm thất hiền" 竹林七贤 thời Ngụy Tấn, nhiều tài hoa.

Tương truyền Nguyễn Tịch có thể làm "thanh bạch nhãn"青白眼: hai mắt nhìn thẳng, lộ rõ tròng đen, đó là "thanh nhãn", dùng để nhìn người mà ông ta tôn kính; hai mắt liếc nhìn nghiêng, lộ rõ tròng trắng, đó là "bạch nhãn", dùng để nhìn người mà ông ta không thích.

Đương thời, nước  họ Tư Mã 司马 nắm giữ triều chính, Nguyễn Tịch khó có thành tựu.

Ông suốt ngày cùng với nhóm Kê Khang 嵇康 uống rượu đến say, rất phản cảm đối với những kẻ truy danh trục lợi.

Lúc mẫu thân Nguyễn Tịch qua đời, bàn bè thân thích đến điếu viếng.

Người anh của Kê Khang là Kê Hỉ 嵇喜 cũng đến nhà Nguyễn Tịch để điếu.

Kê Hỉ là quan viên truy danh trục lợi, Nguyễn Tịch rất không vui khi gặp ông ta, cho nên khi Kê Hỉ bước vào linh đường, Nguyễn Tịch đưa tròng đen của mắt trượt xuống dưới mí mắt, dùng tròng trắng đảo qua.

Kê Hỉ đành chán chường ra về.

Về sau, Kê Khang phẩm hạnh cao khiết đến điếu, Nguyễn Tịch vội đứng dậy nghinh tiếp, đôi mắt cũng có thần, tròng đen tràn đầy thần thái rạng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận