Ngoài cửa, có tiếng nói nhỏ đang vọng vào.
" Tống Ngọc, tôi biết cô không thích xuất đầu lộ diện, nhưng tôi thực sự hết cách rồi.
Nếu để chương trình phát hiện Tống Dương không đến tham gia, chắc chắn họ sẽ bắt tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
"
" Trước đây vì giúp Tống Dương đào tạo, tôi đã bán hết nhà và xe, còn mắc nợ ngập đầu, giờ một xu cũng không có.
"
Lão Hồ lo lắng đi tới đi lui.
Anh ấy không chỉ là quản lý của Tống Dương mà còn là ông chủ kiêm trợ lý.
Cả công ty chỉ ký hợp đồng với một mình Tống Dương.
Để giúp cậu ra mắt, anh ấy đã bán sạch gia sản, lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.
Và Tống Dương cũng không khiến anh ấy thất vọng.
Ngay từ nhỏ, cậu đã rất khao khát trở thành thần tượng.
Khát vọng ra mắt của cậu mãnh liệt hơn ai hết.
Cậu thường xuyên tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, thậm chí còn ghét bỏ cái tên của mình, đổi nghệ danh thành tên của chị gái, Tống Ngọc.
Lão Hồ không hiểu nổi, một người như vậy, tại sao lại có thể đột nhiên biến mất trước khi cuộc thi bắt đầu?
Trong phòng, Tống Ngọc nhìn quanh.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Từ ánh đèn sáng rực trên trần cho đến những thiết bị lấp lánh xung quanh, tất cả đều là thứ cô chưa từng thấy.
Tuy nhiên, thông qua ký ức đã đọc được, cô có thể đại khái đoán ra công dụng của chúng.
Cơ thể này trông giống cô đến chín phần, chỉ thiếu đi vẻ phong trần của nhiều năm chiến đấu, thay vào đó là nét tinh tế và thanh thoát hơn.
Mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú như tranh, giống y hệt em trai Tống Dương.
Nếu không phải là người quen biết từ lâu, thật khó mà phân biệt được thật giả.
Tống Ngọc nhìn vào gương, ngắm chính mình.
Trong ký ức, cặp song sinh này từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Vì vậy, khi quản lý tìm đến, cô đã không do dự mà đồng ý ngay.
Ngoài cửa, Lão Hồ vẫn đang khẩn thiết cầu xin.
" Tống Ngọc, tôi cầu xin cô giúp tôi lần này, được không? "
Tống Ngọc cúi đầu suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên kiên định.
Chẳng phải chỉ là cải trang nam thôi sao?
Chuyện này cô quen thuộc quá rồi.
Cô tiến lên, loay hoay một lúc rồi cũng thành công mở được cửa phòng nghỉ, đón ánh sáng từ hành lang chiếu vào, cô nhìn người bên ngoài.
" Tôi đồng ý với anh.
"
" Quá tốt rồi! "