Kể từ đó, đã 1 tháng trôi qua, độ ân sủng của hoàng đế Tư Hạ dành cho hoàng quý phi Ngọc Liên lại tăng lên không ít.
Thậm chí nay còn hào phóng đưa cô ta đi hưởng hoa ở bên ngoài hoàng cung, đến nơi gọi là Vườn Thượng Uyển.
Nơi nổi tiếng với nơi trải dài những cành hoa tử đằng, có thể xem là 1 trong những chốn bồng lai tiên cảnh của Thiên Quốc.
Và với cương vị là bà chủ của Vạn Hoa Các, cô cũng được mời đến dự buổi thưởng hoa này.
Rồi cất bước ra ngoài, Hạ Y đứng bên dưới cất lời.
- Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Băng Nguyệt quay đầu qua nhìn Ảnh Quân, trên mặt anh đã xưng vài cục u do bị đánh tơi bời.
- Ngươi ở đây tập trung xử lý nghiêm túc vào giùm ta.
Ảnh Quân gật đầu lia lịa.
- Vâng, vâng.
Chủ tử đi cẩn thận.
Băng Nguyệt nhìn qua Xuân Nghi và Đông Hoa.
- Hai ngươi ở đây nhớ quan sát hắn.
- Vâng, chủ tử.
Xuân Nghi cất lời.
Đông Hoa nói tiếp.
- Thuộc hạ sẽ không làm người thất vọng.
Rồi Băng Nguyệt đi ra, giữ tay Thu Yên mà bước lên xe ngựa.
Thu Yên đưa giọng.
- Chủ tử cẩm thận bước chân.
Xe ngựa lăn bánh, hướng đến vườn thượng uyển kia.
*Tại Vườn Thượng Uyển*
Cô bước xuống, nhìn khung cảnh xung quanh.
Trầm trồ trước trốn bồng lai tiên cảnh.
- Không tệ.
Từ sau, Nhược Uyên đi đến bên cạnh nói.
- Nhưng cũng không bằng hoa viên của cô đâu.
Băng Nguyệt nhìn qua.
- Chà, nay Nhược Uyên tiểu thư châm chút quá nhỉ.
Tình cảm có vẻ vun đắp đầy đủ rồi.
Nhược Uyên đỏ mặt nhìn cô.
- Cô hiểu lầm rồi.
Làm gì có chuyện đó.
Băng Nguyệt nhún vai, giọng châm chọc.
- Haizz, cũng đúng.
Tuổi trẻ mà, ta đã già rồi nên sao mà hiểu được chứ.
Nhược Uyên bị cô chọc cho đến cứng họng luôn, Tiệp Nhi từ sau đi đến, ra vẻ cười thân thiện.
- Đại tỷ.
Nhược Uyên nhanh chóng quay lại vẻ mặt thường ngày nhìn cô ta.
Nhược Uyên cười nhẹ.
- Là muội muội đó sao.
Tiệp Nhi cười nói.
- Tỷ đến rồi, làm muội đi tìm tỷ mãi.
Băng Nguyệt nhìn qua đưa giọng.
- Nhị tiểu thư có vẻ sợ bị lạc sao.
Yên tâm, nơi này đến con nít cũng có thể chơi đùa được.
Vậy nên tiểu thư đừng lo sẽ bị lạc nhé.
Tiệp Nhi cười trừ.
- Cảm tạ, Băng Nguyệt tỷ đã nhắc nhở.
Băng Nguyệt nói.
- Đừng khách sáo.
Rồi cô lạnh lùng quay đi, Tiệp Nhi tức giận lườm cô.
Bỗng đoàn quân thị vệ hộ tống hoàng đế cùng các vị phi tần và vương gia đã đến.
Còn có Thái Hậu và quốc cữu gia, tất cả đều hành lễ, Thái hậu nhìn thấy cô vui vẻ đi đến.
- Băng Nguyệt cô nương, lâu quá không gặp.
Cô dạo này vẫn khoẻ chứ.
Băng Nguyệt cười đáp lễ.
- Vâng, ta vẫn ổn.
Phiền Thái hậu quan tâm rồi.
Mộ Dung Huyền đi đến bên cạnh cô cười sủnh nịnh.
- Hoàng tỷ yên tâm, có thần đệ chăm sóc nàng ấy rồi.
Sao có thể bị bệnh được chứ.
Thái Hậu cười hài lòng.
- Là ai gia quá lo xa rồi.
Rồi bà ta cất bước đến cạnh hoàng đế Tư Hạ đi trước.
Băng Nguyệt nhìn qua Dung Huyền nói.
- Đệ thật là biết trêu đùa nữ nhân đấy.
Mộ Dung Huyền cười nhẹ đi đến đối diện cô.
- Đệ chỉ biết trêu đùa 1 mình tỷ thôi.
Còn đám nữ nhân khác, đệ không quan tâm.
Băng Nguyệt quay đi trước.
- Vẫn là đệ biết điều.
Thử trêu ghẹo nữ nhân khác xem, ta sẽ dạy dỗ đệ thế nào.
Mộ Dung Huyền leo đẽo theo sau cô.
- Đệ không dám đâu.
Phía Nhược Uyên cô thì cố gắng dìm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất rồi mà vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của tên nhị vương gia kia.
Nhược Uyên khó chịu nói.
- Nhị vương gia, ngài không có việc gì làm hay sao mà cứ theo ta hoài như vậy.
Mộ Dung Lục Thanh bình thản, đứng bên cạnh cô nói.
- Nàng là nương tử của ta, sao ta có thể bỏ mặc nàng được.
Nhược Uyên ngước nhìn hắn, nói.
- Ta nào có đồng ý là nương tử của ngài.
Lục Thanh nâng cằm cô lên đối diện mình.
- Kiếp này, nàng đã có hôn ước với bổn vương, thì nàng đã định là vương phi của bổn vương.
Ta sẽ không để vụt mất nàng đâu, Uyên Nhi.
Nhược Uyên chưa kịp nói, đã bị hắn kề môi hôn lấy đôi môi nhỏ đang định phản bác kia.
Từ xa, Tiệp Nhi trốn sau thân cây, ngón tay dài cứa lên thân cây những vệt cắt dài.
Ánh mắt oán hận nhìn Nhược Uyên.
Hạ Y cùng Thu Yên đứng ở phía sau đó theo dõi.
Hạ Y gật gù chắc nịch.
- Đúng như những gì chủ tử đã nói.
Thu Yên đưa mắt quét lên người cô ta.
- Chúng ta cần báo lại cho chủ nhân.
Rồi thoát cái đã biến mất, Băng Nguyệt cùng Dung Huyền đi dạo trên đường, Vân Phượng thì thấy vậy, nên vờ tung tăng cười tinh nghịch chạy lại chỗ Mộ Dung Huyền cười tươi.
- Cữu cữu, những cây hoa tử đằng thật đẹp quá.
Phượng Nhi, rất thích chúng.
Mộ Dung Huyền không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Băng Nguyệt nhìn thái độ khác biệt lúc đối với cô và cô công chúa đó thì vội đưa ánh mắt thương hại dành cho cô ta.
Nhưng cô ta quyết không bỏ cuộc đi lại, kéo tay Dung Huyền đi qua phía kia ngắm cảnh.
Mộ Dung Huyền nhìn qua cô, cô khẽ nói.
- Đi đi.
.