Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà dần dần mờ đi rồi tắt hắn.
Trên con đường quen thuộc, Khuynh Y trở về nhà sau một ngày học tập mệt mỏi.
Chiếc xe ô tô màu đen từ từ tiến vào trong một khu nhà cao cấp.
Hai bên đường phủ đầy những cây xanh.
Không khí thật trong lành và mát mẻ.
Tiếng gió vi vu thổi nhè nhẹ qua tai Khuynh Y, hất mái tóc óng mượt của cô tung bay.
Từ trên ô tô, một thiếu nữ xinh xắn bước xuống.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn tạo thành điểm nhấn trên khuôn mặt cô.
Hơn cả thể, dáng người thon gọn của Khuynh Y cũng khiến người khác mê muội không kém.
“Mẹ ơi, con về rồi nè.”
Khuynh Y đáng yêu cất tiếng gọi.
Từ trong nhà, một vị phu nhân bước ra.
Khuôn mặt bà có đến chín phần giống với Khuynh Y.
Đó là mẹ của cô.
“Con gái ngoan về rồi, mau vào nhà thôi.” Vị phu nhân ôn nhu nói.
Khuynh Y mìn cười nhè nhẹ theo mẹ bước vào.
Chưa tơi năm phút sau, một chiếc xe ô tô khác dừng lại ở cửa nhà cô.
Trên xe, một người đàn ông tuổi đã trung niên bước xuống.
Cả người mặc một bọ vest trong vô cùng lịch sự.
“Y Nhi, cha về rôi.”
“A, cha về rồi sao.
Mau vào nhà thôi, mẹ nấu nhiều món ngon lắm.”
Khuynh Thành cười cười nhìn cô con gái bé nhỏ.
Chỉ một lúc sau, một nhà ba người đã tụ họp trên chiếc bàn ăn.
Những món mỹ thực được bày đẹp đẽ xuất hiện trên bàn.
Nào là tôm, nào trứng...đâu đâu cũng toàn là món Khuynh Y thích.
Cô vô cùng vui vẻ.
Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ chưa để cô phải lo lắng bất cứ vấn đề gì liên quan tới tiền bạc.
Dù nhà cô chẳng phải giàu có gì nhưng cũng được coi là khá giả.
Khuynh Y vừa ăn vừa kể chuyện cho cha mẹ nghe.
Cả gia đình trông vô cùng hạnh phúc.
Đến cuối bữa cơm, Khuynh phu nhân từ trong bếp đem ra một chiếc bánh kem tự làm trông phi thường đẹp mắt.
Bên trên mặt bánh viết những lời chúc tốt dẹp mà bà dành cho đứa con gái yêu quý của mình.
Ánh đèn trong căn phòng vụt tắt, những ngọn nến được thắp sáng rực rỡ.
Khuynh Y vui mừng chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện.
Cô hi vọng gia đình mình sẽ mãi hạnh phúc như thế này.
Bỗng nhiên, một mùi xăng xực nức xốc lên tận mũi của Khuynh Y.
Cô nhíu nhẹ đôi mày.
Nhưng ngay sau đó liền cho rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Giờ này, mùi xăng ở đâu ra chứ.
Phù!
Khuynh Y thổi tắt ngọn nến.
Vốn dĩ, Khuynh Thần đang định bật đèn thì một ngọn lửa bùng lên.
Lửa gặp xăng như cá gặp nước.
Ban đầu chỉ là một mồi lửa nho nhỏ, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng lan ra cả căn nhà.
Không kịp nghĩ nhiều, Khuynh Y liền kéo cha mẹ chạy về phía cửa.
Nhưng điều bất ngờ đó là, cánh cửa đã bị chặn ở ngoài.
Lo lắng không biết làm thế nào, Khuynh Y vốn dĩ muốn đi tìm thứ gì đó đề đập cửa.
Nhưng lửa lan nhanh quá, những mảng trần nhà rơi xuống, chắn luôn lối đi.
Cả nhà ba người bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp.
Khuynh Thần thấy vậy liền không nghĩ nhiều.
Ông liều mình lấy thân mình đập của.
Hết dùng chân đạp lại dùng thân đẩy.
Nhưng phía ngoài đã bị một thứ gì đó nặng nề chặn lấy, một mình ông không đủ sức.
Khuynh phu nhân từ nhỏ sức khỏe đã yếu, nay gặp hỏa hoạn liền trở nên khó thở, cuối cùng ngất xỉu.
Khuynh Y cũng nhanh nhẹn giúp cha mình đập của.
Sau một hổi, cánh cửa cuối cùng cũng mở toang ra.
Có điều, lúc này, phía bên ngoài cũng đã chìm trong biển lửa.
Lo sợ con gái sẽ có vấn đề gì, Khuynh Thần liền một tay ôm cô chạy ra phía ngoài.
Khuynh Y nằm gọn trong lòng ông, không dám nhúc nhích.
Cô biết, nếu hiện giờ bản thân không hợp tác, cả hai người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Đưa được Khuynh Y an toàn ra ngoài, Khuynh Thần nhanh chóng quay trở lại cứu vợ mình.
Ông dặn dò khuynh Y không được manh động, đứng đó chờ ông.
Cô không dám cãi lời bèn làm theo.
Nhưng đã gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Khuynh Y không thấy cha mình trở ra.
Cô lo lắng chạy đi mượn điện thoại ở khu vực bảo vệ.
Thế nhưng, không một ai ở đó cả.
Đến gần sáng hôm sau, ngọn lửa đã gần như tự mình tắt.
Lúc này, đội cứu hỏa và cảnh sát mới tới hiện trường.
Nhưng như vậy thì có ích gì cơ chứ.
Khuynh Y lật đống gạch đỏ nát tìm kiếm cha mẹ.
Cô vẫn còn một tia hi vọng nào đó.
Dẫu vậy, sự thật mãi mãi là sự thật.
Khuynh Y lật đống gạch đá đến đỏ cả tay rồi mà vẫn chưa tìm thấy cha mẹ mình đâu.
Cảnh sát ở ngay đó cũng không ai chạy tới giúp cô.
Khoảng nửa tiếng sau, khi đôi bàn tay của Khuynh Y đã bật máu, hình ảnh một đôi vợ chồng đến chết vẫn còn ôm lấy nhau hiện ra trước mắt Khuynh Y.
Cha mẹ cô vẫn là mất rồi.
Khuynh Y nhồi sụp xuống, khóc một hồi lâu.
Nếu không phải tại cô ngu dốt, ngay từ khi phát hiện ra mùi xăng không nói, liệu cha mẹ cô có phải thê thảm thế này.
Nếu không phải do cô yêu đuối, cha mẹ cô há có thể vì cô mà liều mình đến như thế.
Khuynh Y hận, cô hận chính bản thân mình nhu nhược yếu đuối.
Cuối cùng, ngày hôm đó cảnh sát kết luận nguyên do vụ cháy chính là Khuynh phu nhân không cẩn thận, khiến ổ điện bị chập mạch.
Từ đó dẫn tới sự việc đáng tiếc.
Khuynh Y từ trong nhà tang nhận lấy tro cốt của cha mẹ xong, nghe được tin tức thầm cười lạnh trong lòng.
Cô không ngờ đám cảnh sát đó lại kết luận qua loa đến thế.
Cái gì mà không cẩn thận, cái gì mà chập điện.
Rõ ràng là có người muốn giết cả nhà cô mà.
Nhưng Khuynh Y cũng rất rõ ràng.
Khuynh gia không phải là một gia tộc lớn mạnh.
Cho nên, nếu người muốn giết cả nhà cô là một gia tộc lớn mạnh, phỏng chừng cảnh sát cũng chẳng dám làm gì.
Hũ tro cốt của vợ chồng Khuynh Thần được Khuynh Y mang đi, nàng không muốn để họ lại nơi tang thương này.
Ngày hôm đó, trên khắp các trang mạng đều là sự việc Khuynh gia.
Nào là nói về Khuynh phu nhân khiến cho Khuynh gia tàn lụi, nào là Khuynh Y tiểu thư mất tích sau một đêm.
Hàng loạt những bài báo tràn lan khắp nơi.
Không ai biết Khuynh Y tiểu thư đã đi đâu.
Chỉ biết khu nhà cũ của Khuynh gia đã được mua lại..