"Sherry, em...." Mục Vũ đưa mắt nhìn.
"Mau lên.
Nêu không sẽ không kịp nữa!"
"Nhưng..."
"Còn nhưng nhị gì nữa.
Chẳng lẽ anh định để nó lan ra toàn thân sao?"
"Vậy...em...em cố chịu một chút."
"Yên tâm.
Em không sao."
Sherry miệng nói không sao nhưng lòng lại phi thường lo lắng.
Nếu nói cô không sợ là nói dối.
Nhưng hiện tại sợ thì có ích gì sao.
Nếu cô đã càng sợ hãi, bản thân sẽ càng đi tiếp.
Đó là can đảm ư? Thực ra không phải.
Chỉ là vì bản thân quá sợ hãi, vậy nên mới bước tiếp để không sợ nữa.
Đây là quy tắc Sherry đã đặt ra khi cô bước vào giới hắc đạo.
Sherry nhắm mắt, toàn thân run rẩy.
Cả người cô như bảo quanh một tầng sương lạnh, cả tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Mục Vũ nhấc dao lên nhưng là vẫn không nỡ.
Anh sao có thể ra tay với người mình yêu được.
Không chỉ Sherry, ngay cả Mục Vũ cũng run rẩy không kém.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Bên ngoài, bóng đêm bao trùm.
Ánh trăng rọi sáng xuống mắt đất, thấp thoáng bên cạnh là những vì sao lấp lánh.
Ai mà biết được, cảnh đẹp như vậy nhưng lại ẩn chứa bí mật không thể hé lộ.
Sherry đau đớn nắm chặt bàn tay lại.
Mục Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Không muốn cô chết, anh buộc phải tàn nhẫn một lần.
Con dao vừa cắm xuống, Sherry liền choàng tỉnh.
Khuôn mặt tái nhợt hệt như vừa gặp ma.
Hóa ra, tất cả đều chỉ là mơ.
Nhưng giấc mơ này lại chân thực đến vậy.
Thực là kì lạ.
Sherry nhìn sang bên cạnh, thấy ba người Mục Vũ vẫn ngủ một cách ngon lành liền thở phào nhẹ nhõm.
May sao, những chuyện kia là mơ, không phải sự thật.
...
Sáng hôm sau, nắng sớm nhè nhẹ lên.
Tia nắng xuyên qua ô cửa kính trong suốt, rọi vào căn phòng ấm áp.
Sherry vươn vai thức giấc, quay người lay người Bác Thừa Ngôn.
Anh từ từ mở mắt, nhì cô trìu mến.
Sherry bất giác ngáp một cái, rời khỏi giường trở vào phòng vệ sinh.
Cô nhìn mình trong gương.
Xong, lại nhếch môi cười một cái.
Giấc mơ đêm qua thực kì lạ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, là nó khiến cô cảnh giác hơn.
Như là một điềm báo vậy.
Vốn dĩ, cô định lấy tờ báo đó ra xem.
Kết quả, mơ một giấc liền phải cân nhắc lại.
Xem ra, cô nên đeo găng tay bảo hộ cho cẩn thận.
Nói là làm, ngay sau đó Sherry liền lấy trong vali ra một đôi găng tay.
May mà cô có chuẩn bị.
Sau, Sherry cẩn thận cầm tờ báo lên xem.
Không ngờ, cô thực sự phát hiện trên báo có độc.
Vậy chẳng phải giấc mơ đêm qua đã biến thành thật rồi sao?
Không thể giải thích, Sherry liền bỏ chuyện đó qua sau đầu.
Cô nhẹ nhàng mở tờ báo ra.
May sao, lần này khác với giấc mơ.
Trang báo nói về vụ hỏa hoạn năm xưa vẫn còn đó, dòng chữ in cũng khi thường rõ ràng.
Đưa mắt đọc, Sherry kinh ngạc phát hiện.
Vụ cháy năm đó vậy mà lại còn liên quan tới Thẩm gia? Đêm đó, khi đám cháy bùng phát, người ta nhìn thấy người của Thẩm gia xuất hiện.
Nhưng chỉ là thoáng thấy mà thôi, vốn không chắc chắc.
Ánh mắt Sherry sắc lạnh.
Nếu đã có manh mối, vậy thì Thẩm gia này buộc phải điều tra.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Sherry lại bất giác nhếch môi.
Thẩm gia - Thẩm Uyên, có vẻ như là có liên quan.
Trùng hợp thật đấy.
Ba năm trước, Thẩm gia là người có khả năng hại chết cha mẹ cô.
Ba năm sau, con gái họ lại quyến rũ chồng cô.
Thật thú vị!
Nếu đã như vậy, liền chơi đùa một chút vậy.
Mà hình như, vị Thẩm tiểu thư kia cũng bám theo cô tới nước S.
Chuyện thú vị như vậy, Sherry cô sao có thể bỏ qua.
Hơn nữa, nhân cơ hội này điều tra Thẩm gia cũng dễ dàng hơn.
Thẩm Uyên không biết, lúc này cô đã bị Sherry nhắm vào, trở thành "con mồi" bất đắc dĩ cho lần đi săn này của Sherry.
Có điều, dẫu có biết, Thẩm Uyên cũng sẽ cười khinh bỉ.
Một người phụ nữ không quyền không thế như Sherry làm sao đấu lại cô?
Đáng tiếc, Thẩm Uyên không những không biết, mà còn khinh địch đến quá thể rồi.
Cô không biết, chính vì bản thân khinh địch lại dẫn tới Thẩm gia luôn khiến cô tự hào có ngày đi tới bước đường cùng.
Sherry ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Thù của cha mẹ cô nhất định sẽ báo.
Không những báo mà còn phải báo thù một cách hoàn hảo.
Cô nhất định khiến những kẻ hại chết cha mẹ cô sống không bằng chết.
Khiến họ phải hối hận về việc mình đã làm.
Nếu ai đó nghe được suy nghĩ này của Sherry, chắc hẳn sẽ gắn cho cô cái mác độc ác.
Tất nhiên, Sherry sẽ không để ý.
Người đời nói cô độc ác, cô liền cho họ thấy thế nào mới là độc ác.
Cô cũng chỉ là báo thù cho cha mẹ mà thôi.
Chỉ là thay họ đòi lại công bằng mà thôi.
Hơn nữa, trong cái giới hắc đạo này, có ai là tay không dính máu? Có ai là tâm tư thuần khiết?
Thế giới này vốn là như vậy.
Bản thân mạnh mẽ liền bị nói rằng độc ác, bản thân mềm yếu liền bị mỉa mai nhu nhược, không có bản lĩnh.
Vậy nên, Sherry vốn không để tâm ánh mắt người đời.
Cô trước nay làm việc chưa từng phân đúng sai, chỉ không thẹn với lòng.