Bác Thừa Ngôn vốn dĩ đang yên lành húp bát cháo loãng.
Bỗng, một tên tự xưng là đại ca trong trại này này tiến lại gần anh.
Hắn hung hưưng hất đổ bát cháo trên tay Bác Thừa Ngôn.
Anh vẫn bình tĩnh không nói gì, chỉ đứng dậy nhẹ nhẹ nhàng nhàng phủi đống cháo hãy còn vương trên tay.
Cho rằng hành động đó của Bác Thừa Ngôn là khiêu khích chính mình, tên đại ca giơ chân đạp vào bụng anh một cái.
Bác Thừa Ngôn đau đớn ôm bụng.
Đôi mày anh nhăn lại.
Nhưng là, từ đầu đến cuối, Bác Thừa Ngôn chưa từng phát ra tiếng động nào.
Khuynh Y thấy vậy nhếch môi cười.
Người đàn ông này, quả nhiên thú vị!
Tên lão đại đạp một cái hãy còn chưa đủ, liền giơ tay túm lấy đầu Bác Thừa Ngôn.
Anh vẫn không chút phản khán, chỉ cau cau đôi mày lại.
Khuynh Y nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên.
Vị Bác thiếu tung hoành ngang dọc một thời, đánh nhau hay học tập đều rất giỏi.
Vậy mà hiện giờ bị đánh lại không phản khán.
Tên lão đại cười khinh bỉ.
“Tên oắt con, không phải ngươi luôn tỏ ra cao ngạo sao? Hiện giờ ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.”
“Chậm đã.” Khuynh Y lên tiếng ngăn cản.
“Là ai nói?” Tên lão đại quay người.
“Là ta.”
“Ha, mọi người nhìn xem.
Ta còn tưởng là ai, hóa ra là một vị mỹ nữ.” Hắn buống Bác Thừa Ngôn, đi về phía Khuynh Y.
Được buông ra, khuôn mặt Bác Thừa Ngôn có vẻ dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng điều làm anh càng kinh ngạc hơn là vị học muội năm nào giờ cũng lại ở đây.
Trái với vẻ ngoài nhu ngược năm xưa, giờ cô ấy trông giống một vị nữ vương hơn cả.
Bác Thừa Ngôn dường như không tin vào mắt mình.
Không phải Khuynh tiểu thư mất tích được ba năm rồi sao? Hiện giờ gặp lại liền thành tội phạm rồi? Đúng là thời gian có thể làm thay đổi tất cả, bao gồm nhân cách con người.
“Haha, mỹ nữ, lại đây bồi đại ca chơi.”
“Hoắc đại, cô ta nhìn gầy yếu thế kia, chắc không chống đỡ nổi ba phút đó chứ.
Hay là để em thay cô ta đi.”
“Haha...”
Cả đám cười lớn.
Khuynh Y trong lòng phi thường tức giận.
Nhưng cô lại tự nhủ, mình là một con người yêu hòa bình.
Vì kế hoạch phải nhẫn nhịn.
Hơn nữa, mấy tên giám ngục còn ở đây.
Nếu cô thực sự vì một chút xích mích này mà bại lộ thực lực, vậy cô cũng quá không kiên nhẫn rồi.
“Mấy người...mấy người đừng qua đây.
Tôi la lên đó.” Khuynh Y sợ hãi, đôi tay run lẩy bẩy.
Cả người cô như đóng đá, không làm cách nào để di chuyển được.
“Haha, ta còn tưởng gan cô ta to lắm cơ chứ.
Hóa ra cũng chỉ vậy thôi à.”
“Em gái, đây là ở trong tù.
Em là tội phạm.
Cho nên không nên làm mất mặt nghề nghiệp này như thế chứ.”
“Tôi...tôi không phải tội phạm.
Tôi bị oan.” Khuynh Y hét lên, xô tên cầm đầu ra, rồi chạy một mạch về phía cửa.
Sau tấm rèm ở khu bếp, một bóng dáng cao ráo đang gọi điện cho ai đó.
Hắn được giao nhiện vụ là quan sát Khuynh Y.
Hiện giờ thấy cô như vậy, trong lòng có chút khó hiểu.
Một con nhóc nhát gan như vậy, có việc gì mà phải quan sát.
Đầu dây bên kia bỗng chợt nhấc máy.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tiểu thư, gan cô ta thực sự rất bé.
Vị thiếu gia nhà họ Bác bị đánh, ả lên tiếng ngăn cản khiến tôi tưởng sẽ phát hiện ra chút gì đó.
Nhưng ai ngờ, chưa tới hai phút chân ả liền mềm nhũn.”
“Ha, tiếp tục quan sát.
Cô ta lúc nào cũng vậy.
Dù sợ hãi những vẫn tỏ ra mình lương thiện.”
Tít!
Chiếc điện thoại đã tắt, cuộc trò chuyện kết thúc.
Mà lúc này, phía ngoài, Khuynh Y đã tìm tới một góc vắng vẻ, ít người qua lại.
Cô gọi điện cho bọn đàn em của mình, nhờ chúng vào hôm nữa hãy tới đón cô.
Trong khi đó, cô muốn tất cả thông tin trong ba năm qua của Bác Thừa Ngôn.
Đám đàn em nhận lệnh, nhanh chóng làm việc.
Còn Khuynh Y liền trở lại sân trước, mọi người đoán chừng sẽ nghĩ là cô đi vệ sinh.
Bẵng qua thời gian cả một buổi chiều, tối hôm đó, sau khi trở lại phòng gia, Khuynh Y liền lên kế hoạch tỉ mỉ cho những ngày sắp tới, Vì bất ngờ gặp được Bác Thừa Ngôn ở đây, vậy nên kế hoạch của cô có chút thay đổi.
Chỉ là, việc này đối với cô chỉ có lợi không có hại.
Đợi cho đèn trong trại giam gần như tắt hết, những tên cảnh sát đi tuần cũng trở về nghỉ ngơi, Khuynh Y bắt đầu hành động.
Cô lấy trong tay chiếc chìa khóa tự chế, thành thục mở cửa phòng giam.
Sau đó lại lấy chăn trùm lên cái gối.
Nhìn vào, ai cũng tưởng cô đang ngủ.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Khuynh Y trèo ra phía ngoài từ lan can của hành lang.
Cô buộc một sợ dây đã chuẩn bị, buộc vào bụng mình một đầu.
Rồi đầu còn lại thì buộc vào cột tường.
Sau khoảng mười phút, Khuynh Y xuống được dưới tầng một.
Đúng lúc này, cô bắt gặp một tên cảnh sát đi tuần.
Khuynh Y nhanh tay nhặc viên gạch gần đó ném ra chỗ xa xa.
Rồi lại nhanh chóng tháo sợi dậy buộc mình cất vào túi.
Cô băng qua sân chung dưới sự giám sát của camera.
Đến dãy nhà đối diện, Khuynh Y đeo găng tay vào, đu mình lên bước tường.
Thế nhưng tường vô cùng trơn trượt, điều này cũng gây khó dễ không ít cho Khuynh Y.
Cô muốn quăng sợ dây cho nó quấn vào lan can tầng hai.
Nhưng là, chiều cao của cô có hạn, với mãi không tới.
Bỗng, một bóng người xuất hiện.
Hắn nắm lấy sợi dây của Khuynh Y, kéo cô lên.
Trong lòng Khuynh Y lúc này có đôi chút lo lắng.
Do ngược sáng, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông.
Rốt cuộc là ai, là bạn hay thù, Khuynh Y cũng không dám chắc.
Nhưng rất nhanh, cô đã thở phào nhẹ nhõm..