Khuynh Y vốn đang giơ dao lên.
Nhưng từ phía sau, một tay cảnh sát cầm gậy côn đánh vào lưng nàng.
Khuynh Y hơi khụy xuống.
Cô quay đầu, ánh mắt giết người nhùn tên cảnh dát đang run.
Thật nực cười, gan nhỏ như vậy mà cũng dám đánh cô.
Khuynh Y gạt hắn sang một bên, tiếp tục công việc hãy còn dang dở của mình.
Phập!
Con dao ghim xuống bàn, đâm xuyên qua mu bàn tay của Hoắc Tranh.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt không tin kèm theo một tia sợ hãi.
Mọi người trong nhà ăn cũng bàng hoàng với hành động của Khuynh Y.
Không ai ngờ tới, cô vậy mà lại dám đâm Hoắc Tranh ngay trong trại này.
Tên cảnh sát bị Khuynh Y dọa nay lại càng sợ hơn.
Nữ nhân này, thật đúng là ác ma.
"Ta đã rồi, và đây là cái kết cho việc chọc giận ta.
Tốt nhất mấy người nên yên phận đi.
Bằng không, cái trại này cũng không còn cần tồn tại nữa."
Khuynh Y liếc mắt nhìn tên cảnh sát một cái rồi quay người đi về phía Bác Thừa Ngôn.
Lúc này, hắn vẫn còn chưa tin vào mắt mình.
Bác Thừa Ngôn không nghĩ rằng, Khuynh Y sẽ vì mình mà đắc tội Hoắc Tranh.
"Ngươi còn đau không?" Khuynh Y nhẹ nhàng hỏi.
Khác hẳn với bộ mặt đáng sợ ban nãy, lúc này cô trông như một người bình thường.
Nếu không phải chứng kiến từ đầu tới cuối, Bác Thừa Ngôn phỏng chừng sẽ không tin hai người này là cùng nột người.
Bỗng, từ phía ngoài một đám cảnh sát cầm súng tiến vào.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Xong, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tên cảnh sát ban này đã gọi người đến.
Vậy nên, hiện giờ những tay cảnh sát này mới ở đây.
Khuynh Y cười khẩy khinh thường, cô không muốn nói nhiều với bọn người này, càng không muốn bản thân tự mình rước lấy phiền phức.
Nhưng nhìn xem, bọn họ hết lần này tới lần khác chọc tới cô.
Hết lần này tới lần khác coi cô là quả hồng mềm tùy ý nắn bóp.
Hổ không ra oai lại tưởng là mèo.
Khuynh Y cô thực sự đã nhịn đủ rồi.
Cái kế hoạch gì đó đều là do cô tự đặt ra.
Nếu đã như vậy, có phá cũng chẳng sao.
Cùng lắm sau này nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn.
Đám cảnh sát chĩa súng về phía Khuynh Y, đôi mắt cảnh giác nhìn cô.
Khuynh Y nhanh nhẹn tấn công tên cảnh sát gần đó, cướp lấy súng từ phía tay hắn.
Cô chĩa ngược lại về đám cảnh sát.
"Khuynh tiểu thư, mong cô bỏ súng xuống." Tên cảnh sát khuyên nhủ.
"Ta không bỏ.
Trừ phi, các người cũng cất súng của mình đi."
"Khuynh tiểu thư, xin mời hợp tác."
"Hừ, có giỏi thì đấu tay đôi.
Các người mang tiếng là chính nghĩa mà lại lấy nhiều khi ít há chẳng phải nực cười."
"Mong cô chú ý tới lời nói của mình."
"Sao nào? Mấy người thế nào mà không cho người khác nói."
"Khuynh tiểu thư, cô...."
"Dừng lại." Một tiếng nói quen thuộc vang lên.
Khuynh Y nhìn ra phía cửa, gương mặt quen thuộc hiện lên trên mắt cô.
"Cô tới đây làm gì?"
"Khuynh Y, cậu làm sao vậy.
Chẳng lẽ vì mấy ngày nay mình không tới thăm cậu nên cậu giận mình rồi sao?" Tần Ngọc ngạc nhiên.
Từ trước tới nay Khuynh Y đều rất vui mừng khi nhìn thấy cô.
Hiện giờ, sao lại khác thế này.
"Hừ, vẫn còn giả vờ sao.
Tần Ngọc, tôi nói cho cô biết, chúng ta đã khokng còn là bạn bè từ lâu rồi.
Không cần phải mang bộ mặt giả tạo đó đâu."
"Khuynh Y, cậu sao vậy.
Cậu giận tớ thì có thể nói ra, đừng có như vậy mà."
"Bớt giả tạo lại.
Tôi không muốn làm bạn với cô nữa."
"Ồ.
vậy ư? Nếu đã như vậy thì người đâu, tới bắt cô ta lại cho tôi."
Đám cảnh sát sau khi nghe vậy thì nhanh chóng lao tới.
Khuynh Y xoay người, đạo ngã được hai tên.
Tiếp đến, cô lại cầm súng, chĩa vào mấy tên còn lại.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng nổ vang lên, hai tên cảnh sát ngã xuống.
Mỗi viên đạn Khuynh Y bắt ra đều trúng vào chân bọn họ, đúng vị trí khiến họ ngã xuống, nhưng lại không thể nào chết.
Tần Ngọc thấy tình thế đảo ngược liền ngạc nhiên không thôi.
Cô không thể nào lường trước được Khuynh Y lại lợi hại như vậy.
Chỉ vài đòn võ đã gục mấy tay cảnh sát.
Tần Ngọc lại nhìn sang Bác Thừa Ngôn, một nghĩ bỗng nảy lên trong đầu cô.
"Khuynh Y, dừng ta chịu trói.
Bằng không tôi sẽ giết hắn."
Khuynh Y quay đầu, thấy Tần Ngọc kề sát dao vào cổ Bác Thừa Ngôn.
Cô cười.
"Tần Ngọc, cô cho rằng tôi vẫn còn là tôi của ngày xưa sao.
Ban nãy tôi giúp hắn xả giận cũng chỉ vì muốn lợi dụng hắn.
Nhưng cô nghĩ xem, đứng trước sinh tử của bản thân, tôi sao còn có thể cứu hắn nữa."
Bác Thừa Ngôn nghe thấy vậy có đôi chút hụt hẫng.
Ban nãy, cô cứu hắn, hắn cảm động.
Nhưng giờ mộng vỡ, cô hóa ra chỉ là lợi dụng hắn.
Thực ra, hắn sớm đã biết.
Chỉ là bản thân muốn một lần tin vào người khác, muốn một lần hi vọng vào cuộc đời.
Nhưng là, cuối cùng hắn chọn sai rồi.
Hi vọng nhiều để thất vọng đến tột cùng.
"Khuynh Y, ba năm không gặp cô đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng bản tính con người đâu phải nói thay là thay được.
Tôi không tin cô không muốn cứu hắn."
Liền ngay đó, Tần Ngọc ghìm sát dao lại.
Lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ Bác Thừa Ngôn.
Đụng vào mạch máu, một dòng đỏ tương từ cổ anh chảy ra.
Cả Tần Ngọc lần Bác Thừa Ngôn đều nhìn dắc mặt Khuynh Y.
Liệu rằng lần này cô sẽ lựa chọn thế nào? Liệu rằng kế hoạch của Tần Ngọc sẽ thành công và Bác Thừa Ngôn sẽ lấy lại được niềm tin của bản thân đối với Khuynh Y?
Tất cả là do chính cô quyết định.
Khuynh Y, lần nào, cô sẽ lựa chọn ra sao đây?.