Nữ Vương Bức Hôn


"Khụ khụ, như vậy nè, thật sự là trong lòng chị có chút chuyện, nhưng mà là chuyện của người bạn thân. Cô ấy và người yêu rất yêu nhau, cả hai cùng nhau trải qua thiên nan vạn hiểm, rất khó khăn mới cùng một chỗ, chắc chắn là tình cảm của họ rất sâu nặng, hơn nữa cha mẹ hai bên cũng đồng ý cho họ qua lại, khổ nỗi, haizzz, là.. là nhà gái, đúng rồi, là nhà nhà gái muốn đám cưới. Nhà trai hơi.. hơi chần chừ."  Bản thân nói những lời này cũng không được trôi chảy, càng nói càng cảm giác bản thân phụ lòng Phương Y Ái, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, sờ sờ mặt.


"A! Bọn họ còn chưa kết hôn hả?"
"... chuyện này rất lạ sao?"


"Đương nhiên, chị nói tình cảm hai người đó rất sâu nặng, đường tình duyên cũng gian nan, nhưng bọn họ vẫn không buông tay, chuyện này rất rõ ràng là bọn họ đều rất yêu thương nhau, hơn nữa gia đình hai bên cũng đã gặp qua, chắc chắn phải kết hôn  ! Tên đàn ông này thật là một kẻ không ra gì!" Đồng Nguyên Nguyên cũng vì tức giận thay cho nhân vật nữ chính, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận  dữ, làm cho Lâm Tử Quỳ cảm thấy bản thân khốn nạn không ít.


"Ặc, em cũng, cũng không nên dìm hàng cô ấy như vậy a, dù sao trong lòng người ta cũng rất yêu cô gái kia mà, rất nguyện ý cùng cô gái kia ăn đời ở kiếp mà. Chỉ là cô ấy nghĩ hôn nhân chỉ là hình thức, chỉ cần có tình yêu thì kết hôn để làm gì."


"Thôi đi, " Đồng Nguyên Nguyên vội vàng phủ định lời nói của Lâm Tử Quỳ , "Hôn nhân không đơn giản chỉ là hình thức, mà là lời hứa hẹn của hai bên, là trách nhiệm. Nếu không thì tại sao cả thế giới đều phải có hôn nhân chứ? Tại sao mọi người trên thế giới đều biết rõ hôn nhân chỉ là hình thức, nhưng đều lựa chọn bước vào ngưỡng cửa hôn nhân? Bây giờ nhà gái yêu cầu kết hôn, không có gì quá đáng hết, không biết trong đầu tên kia chứa cái gì a? Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, thật là tội nghiệp cho người con gái kia yêu hắn nhiều năm như vậy, vì hắn nỗ lực nhiều như vậy."


Cô Đồng Nguyên Nguyên có thể mắng chửi ít khó nghe một chút không a!


"Nhưng mà, rất nhiều người kết hôn rồi cuối cùng cũng chọn ly hôn đó?"


"Đó là số ít, còn đại đa số thì nương tựa lẫn nhau vượt qua khó khăn gian khổ cả đời, mặc dù có rất nhiều tranh cãi ầm ĩ nhưng cuối cùng vẫn bên nhau trọn đời. Cho dù lúc trước họ kết hôn là vì yêu nhau, nhưng sau này vì rất nhiều ly do mà ly hôn, mà chia tay, ít nhất vào lúc đó, hôn nhân cũng có thể chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau, hơn nữa ly hôn cũng không thể chứng minh bọn họ không thương nhau."


Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói một cách từ tốn, một thân tài hoa như nhà văn Lâm đến cuối cùng cũng cứng họng không nói nên lời, không tìm ra khe hỡ để chen vào. Có thể bản thân thật sự sai lầm rồi, lý do mỏng manh không vững mới có thể bị cô nhóc kia nói đến mồ hồi đầy đầu, lặng lẽ nuốt xuống nước bọt, Đồng Nguyên Nguyên nhìn khờ khạo vậy mà đêm nay lại khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Một cô nhóc mà còn hiểu đạo lý như vậy, tại sao bạn thân mình lại không nghĩ ra chứ?



"..."
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc..."


"Không thể nào, lẽ nào Y Ái đi làm rồi, vợ chồng cãi nhau phải sớm giải quyết chứ, sắp đến trưa rồi, điện thoại cũng không thèm gọi, tốt xấu gì em cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho chị a."


Sau khi Lâm Tử Quỳ đưa Đồng Nguyên Nguyên về nhà, mang theo tâm lý cầu mong may mắn đến trước cửa nhà mình gõ gõ, quả nhiên không ai để ý, haizz, quần áo cũng chưa đổi, cơm cũng chưa ăn, giờ phải đi đâu ngủ a?


"Cốc cốc cốc..." Không ngừng cố gắng, không ngừng kiên trì . Thế nhưng kết quả không có gì thay đổi.


Trực tiếp đi đến công ty tìm cô ấy là được rồi, thái độ thành khẩn nhận sai một chút, chuyện gì cũng có thể thương lương mà, tin chắc Y Ái sẽ không tuyệt tình với mình như vậy  , không hổ danh là một nhà văn, tự mình thuyết phục bản thân, đồng thời vô cùng tin tưởng suy nghĩ của chính mình, không chút nghi ngờ. Nghĩ sao làm vậy, nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe, hướng chiếc xe yêu thích đến tập đoàn Phương Thúc mà chạy, thật ra mà nói, suốt đêm qua hàn huyên với Đồng Nguyên Nguyên, ý nghĩ "chết cũng không kết hôn" cũng bắt đầu dao đông. Vì người yêu hi sinh một chút thì cũng không có to tát gì mà!


Dừng xe trước tập đoàn Phương Thức, cố gắng trấn tỉnh tâm tình thấp thỏm, kích động, điên cuồng muốn chạy vào thang máy.


"Cô Lâm, xin hỏi cô cần gì không?"


Không sai, gần đây số lượng nhân viên tiếp tân xuất hiện chặn đường Lâm Tử Quỳ đặc biệt nhiều, tất cả bọn họ toàn đưa tin xấu .Cô tiếp tân của tập đoàn Phương Thức vô cùng kiêm tốn, lịch sự chắn ngang đường đi của Lâm Tử Quỳ.



"Hả? Á, dĩ nhiên là tôi tìm tổng giám đốc Phương của mấy người!" Lạ thật, trước đây ra vào Phương Thức luôn suôn sẻ, sao hôm nay lại có người hỏi mình đến đây làm gì.


"Không biết cô có hẹn trước không?"


"Hẹn trước!" Buồn cười, nữ vương đại nhân nhà cô đã sớm cấp đặc quyền cho cô, chưa bao giờ cần phải hẹn trước, ngày hôm nay mới tới chỗ tiếp tân..... Khoan đã, chẳng lẽ là do nữ vương đại nhân dặn dò chứ.


Giả bộ thong thả đi đến trước mặt tiếp tân, thật cẩn thận hỏi: "À, tổng giám đốc Phương của mấy người cấp giấy phép đặc biệt cho tôi, tôi không cần..."


"Tổng giám đốc Phương nói sau này đặc quyền của cô bị hủy bỏ !" Vô tình   cắt ngang lời Lâm Tử Quỳ, không một chút uyển chuyển báo hung tin cho nhà văn Lâm, cô à, cô không biết nói nhẹ nói tránh sao?


"..." Đêm qua đã đoán già đoán non, hôm nay Lâm Tử Quỳ xác định 100%, lần này Phương Y Ái tuyệt đối không xem đây là trò đùa, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, không kết hôn quyết không thỏa hiệp  .


"Vậy làm phiên cô giúp tôi gọi điện cho tổng giám đốc Phương, nói rằng tôi ở dưới đây chờ cô ấy."


"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Phương còn nói, nếu cô yêu cầu chúng tôi gọi giúp điện thoại, thì chúng tôi không nên đồng ý.."



"Khụ khụ khụ..."


Ngẩng mặt nhìn trời thở dài, nữ vương đại nhân, chị có cần tuyệt tình vậy không? !


"Vậy, tổng giám đốc Phương còn nói gì không?"


"tổng giám đốc Phương nói, nếu như cô còn ngây ngẩn đứng ở đây quá 5 phút, thì kêu bảo vệ đưa cô ra ngoài, hên quá, cô còn hơn 1 phút để rời đi."


Ba đường hắc tuyến hiện đầy trên chán, nhìn xung quanh, không nói thì không phát hiện, nhân viên bảo vệ hôm nay đông hơn bình thường một chút, rõ ràng, tên bảo vệ đứng ở cái cánh cửa, điện thoại áp sát tai, hình như há miệng nói gì đó, nhưng mà sát khí nặng nhất, nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cô, nuốt nuốt nước bọt, nữ vương đại nhân - không phải giỡn chứ chị!


"Alo tổng giám đốc Phương, chúng ta đã sẵn sàng  ..."


"Ừ, dọa cô ấy là được rồi, đừng động tay động chân, đừng làm cô ấy bị đau."


Giọng nói lạnh như băng của Phương Y Ái từ trong ống nghe điện thoại truyền đế, ông chu bảo vệ vô cùng sợ hãi, nghiêm túc trả lời: "Dạ rõ, xin tổng giám đốc Phương yên tâm."


Cúp điện thoại bàn trong phòng làm việc tổng giám đốc, Phương Y Ái ngã người dựa vào ghế, con mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình camera, thật ra thì từ lúc Lâm Tử Quỳ bước vào cửa, camera ở quầy tiếp tân lầu 1 đã truyền hình ảnh đến máy tính Phương Y Ái. Đưa tay xoa xoa lên hình dáng của người khiến cô ngày nhớ đêm mong trên màn hình: "Hmm, biết sai rồi sao? Tên phá phách này."


Ngẫm lại chuyện tối qua, Phương Y Ái nghiến răng nghiến lợi, lần này nhất định không thể nhẹ dạ.


"Reng reng reng..."



"Alo, mẹ."


"Haizz, Quỳ Quỳ a, bây giờ mẹ ở sân bay, con có thể đến đón mẹ không?"


"Hả? Không phải mẹ nói cuồi tuần mới về sao?"


"Ha ha ha, mẹ muốn tạo ngạc nhiên cho con."


Nghe mẹ mình nói đang ở sân bay, lại nghe thấy âm thanh xung quanh vô cùng ầm ĩ, Lâm Tử Quỳ biết mẹ mình chưa bao giờ nói giỡn với cô.


"... Thật sự là rất ngạc nhiên, mẹ ở trong đại sảnh chờ con một chút, con lập tức đến liền. " Mẹ mình đi cũng một tháng rồi, thật sự là làm cho nhớ muốn chết.


Cúp điện thoại, Lâm Tử Quỳ lưu luyến nhìn thoáng qua thang máy không thể bước vào, sau đó lại trừng mắt liếc nhìn bảo vệ ở xung quanh, đi, Phương Y Ái là chị giận dỗi với em trước, xem ai xuống nước trước. Thở phì phò ra khỏi cửa chính tập đoàn, leo lên xe, dồn hết tức giận đóng cửa thật mạnh, hướng sân bay xuất phát.'


Nhìn vào màn hình, thấy Lâm Tử Quỳ sải bước ra khỏi cửa chính, Phương Y Ái khân trương từ trên ghế đứng dậy: "Sao lại đi, ai gọi điện đến, người đó quan trọng hơn cả tôi sao?" Trong lòng vô cùng bực mình, đẩy tất cả giấy tờ chướng mắt trên bàn, Lâm Tử Quỳ cô - một chút thành ý cũng không có. Mặt lạnh lùng, nghiêm trang, nếu như bây giờ thư ký vào, đảm bảo sẽ bị đông chết bởi đôi mắt hình viên đạn của tổng giám đốc Phương.

***************
Chương 16: quốc khánh ngoại truyện:
B sẽ update sau khi chính văn hoàn. B sẽ tổng hợp tất cả ngoại truyện vào sau chính văn để liền mạch câu truyện
***************



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận