Nữ Vương Bức Hôn


Đối với những người khác, sau khi kết hôn, họ muốn có một chút những hành động kích thích, lãng mạn dựa sát vào nhau, những cái ôm nhẹ nhàng tuyệt vời lại càng không thể thiếu, chỉ là đối với Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ những gì nên làm thì trước khi kết hôn họ cũng làm hết rồi. Vì vậy mà biểu hiện sau khi kết hôn của họ cũng có chút khác biệt với những cặp vợ chồng khác.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu sáng khắp London, bầu trời vẫn còn tràn ngập ánh hoàng hôn, cánh cửa sổ lớn sát đất của căn phòng sẽ tạo cho đôi vợ chồng mới cửa càng thêm thích thú, nhưng mà tư thế của hai người càng dễ khiến người khác bốc hỏa.
Lâm Tử Quỳ mặc chiếc áo ngủ màu trắng của khách sạn nằm trên giường, mái tóc ướt ướt nhỏ giọt trên đầu vai. 
Phương Y Ái cũng mặc áo ngủ như vậy,  chỉ có điều là đang cỡi trên lưng Lâm Tử Quỳ, mái tóc quăn, gợn sóng càng tô điểm thêm vẻ quyến rũ, xinh đẹp, hai tay khoanh trước ngực, tư thế kể cả, nhìn từ trên xuống, như đang giáo huấn nhân viên, rất ra dáng bà chủ. 
Thế nhưng hai người rất ăn ý, cả hai đều để lộ ra cặp đùi sáng bóng.
Nhìn vào những hình ảnh này, người bên ngoài sẽ ghen tị với sự ân ái của đôi vợ chồng son này, sẽ cảm thấy.... khô nóng.. 
"Xin hỏi bên biện, sau khi kết hôn đương nhiên sẽ có con, đó là truyền thống văn hóa tập tuc từ trước đến nay, là con dân Trung Hoa nên có ý thức này chứ!"
"Xin lỗi bên biện ở trên, tín hiệu dưới đất không được tốt, tôi không có cách nào tiếp nhận được tin tức của cô!"
"Xin mời bên biện trả lời thẳng thắn vấn đề này, đừng có thờ ơ cuộc tranh luận này, Quỳ thử nghĩ lại xem, mẹ Quỳ và cả cha mẹ em nữa, ngay thời khắc biết em mang thai, họ cảm động mừng rỡ đến nỗi chảy cả nước mắt, những... hình ảnh này lẽ nào chưa từng xuất hiện trong đại não của Quỳ một giây phút nào sao?  Quỳ nhẫn tâm đập tan hi vọng của các bậc trưởng bối sao? Và nhất là cha em cũng đã thay đổi thái độ với Quỳ, lẽ nào Quỳ không cảm nhận được chút nào sao!"
Nghe được cha vợ lại xuất hiện, Lâm Tử Quỳ không nói gì, khép lại quyển sách đang đọc dở, tháo kiếng xuống: 

"Bên biện ở trên, có 3 điểm tôi muốn đính chính, thứ nhất, tôi không có nói là không sinh con, chỉ là không muốn sớm như vậy, thứ hai, em mang thai là giả, và giờ thì em lại muốn chúng ta lộng giả thành chân, em cũng cần thời gian mang thai thật sự, khi đó thời gian sinh con bị chênh lệch nhất định sẽ bị hoài nghi; thứ ba, xin vui lòng đừng lấy cha vợ kính yêu ra nhắc nhở tôi!"

Giọng nói vừa kết thúc, trong nháy mắt căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh, Phương y Ái cũng không nói gì, cũng không phải không muốn, nhưng lại không biết làm thế nào để tiếp tục tiến hành cuộc thi hùng biện này. Tuy Lâm Tử Quỳ bị đặt ở thế bị động, nhưng suy nghĩ rất rõ ràng lại lớp lang, không hổ danh là đại tác gia, câu văn từ ngữ gì đó chính xác là mẫn cảm hơn so với người bình thường.
Có thể cảm nhận được bây giờ nữ vương bệ hạ không biết phản biện như thế nào, Lâm Tử Quỳ có chút đắc ý, ho khan hai tiếng, lần thứ hai đeo kính lên, mở lại trang sách lúc nãy đọc tiếp. Nhưng mà đáng tiếc, quyển sách này đã đinh trước là đêm nay khỏi đọc xong, mắt vừa mới đảo qua hai hàng chữ, Phương nữ vương lại bắt đầu.

"Chồng à~~~ đồng ý đi mà, Quỳ từng hứa với em, sau này em nói gì cũng nghe theo hết mà, chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy Quỳ cũng không đồng ý cho em thoả mãn sao?"

Phương Y Ái tuy trẻ tuổi nhưng trên thương trường cũng là oai phong một cõi, không phải đơn giản chỉ là dựa vào nhan sắc và gia thế, mà còn có tài ăn nói, sự hiểu biết và đầu óc xoay chuyển mau lẹ.
Thay đổi chiến thuật, cứng không chịu thì chuyển sang mềm, hạ thân thể nhẹ nhàng nằm sấp lên lưng Lâm Tử Quỳ, hai bên sườn mặt dán vào nhau, tạo xúc cảm tuyệt vời để cho ai đó mềm lòng, động tình.
"Tôi hứa chuyện này với em hồi nào?" Cái gì cũng nghe theo Phương Y Ái, chỉ tính một người tác phong luôn cẩn thận như Lâm Tử Quỳ mà nói, chuyện vô lý như vây tuyệt đối không thể phát sinh.
"Quỳ đã quên rồi! Năm đó lúc Quỳ tỏ tình với em thành công, ngay tại bờ biển, lần đầu tiên của hai chúng ta trong chiếc xe."

Lâm Tử Quỳ phủ nhận làm Phương Y Ái tức giận không ít, chuyện quan trọng như vậy tự nhiên lại không nhớ rõ, nhanh chóng nhắc nhở.
"À!" Như bừng tỉnh, một cái vỗ vào trán thật mạnh, không nghĩ ra một người cả đời đều lấy danh ngôn "Cẩn tắc vô áy náy" làm kim chỉ nam như Lâm Tử Quỳ, nhưng mà lại chỉ áy nay duy nhất với Phương Y Ái.

Không sai lúc đó ở trên xe với Phương Y Ái, khi mà thân mật đến mức kiềm lòng không đặng, bởi vì đó là lần đầu tiên của Phương Y Ái, trong mắt toát vẻ khiếp sợ và tràn đầy tình yêu gây xúc động đến trái tim sâu thẳm của nhà văn Lâm, lúc Phương Y Ái nắm tay cô hỏi: "Em sẽ yêu chị suốt đời, mãi mãi đều nghe lời chị sao?".
Trong nháy mắt, tình cảm chiến thắng lý trí, tình yêu đánh bại danh ngôn, vì vậy mà chưa kịp ăn năn đã ưng thuận lời hứa hẹn đó.

"Sẽ! Em sẽ yêu chị cả đời, sau này chị nói gì em cũng nghe theo hết !"

Hồi tưởng lại chuyện trước kia, hóa ra nữ vương bệ đã có kế hoạch lâu dài, trong lòng thật sự muốn dập đầu quỳ lạy, tôn thờ luôn !
Nếu vậy trong trường hợp này phải thay đổi phản ứng, Lâm Tử Quỳ uyển chuyển nói: , "được rồi, nếu như tôi đã hứa, nhất định sẽ không đổi ý. Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện hôm nay, về nước chúng ta bàn kỹ lại."
"Không được, phải nói cho xong ngay bây giờ, đừng tưởng là em không biết trong lòng Quỳ đang tính toán cái gì, về nước nhất định Quỳ lại tìm lý do khác, muốn câu giờ thì đừng có mơ."
Cái bàn tính trong lòng làm sao thoát khỏi  pháp nhãn của Phương Y Ái.

"Sao sao sao..." Thấy Lâm Tử Quỳ đang  do dự, Phương Y Ái lập tức hôn, hôn liên tục lên má Lâm Tử Quỳ, xinh đẹp cỡ này thế nào cũng đã động người nào đó, "Tử Quỳ ngoan nè, chồng tốt nè, đồng ý với em đi, đây không phải yêu cầu mà là tâm nguyện của em. Quỳ nhẫn tâm huỷ hoại nguyện vọng của vợ mình sao?"
"... Ặc..."

" thôi vậy đi, Quỳ đáp ứng nguyện vọng của em, em sẽ đáp ứng lại nguyện vọng của Quỳ."
"Nguyện vọng của tôi là có con trễ một chút."

"Không được, nguyện vọng này đã bị vô hiệu ngay từ đầu, đổi cái khác đi."
"Bây giờ tôi muốn ngủ, có thể nói vậy không? !"

"Quỳ đáp ứng nguyện vọng của em, em để Quỳ ngủ yên."
Liếc mắt khinh thường không thèm nói gì, chôn đầu vào trong gối gào lên đau khổ, "Trời ạ, tôi thật sự rất mệt, cục cưng leo xuống khỏi lưng tôi đi, nhanh chóng đi tắm rồi đi ngủ."

Nghe Lâm Tử Quỳ nói như vậy, nữ vương bệ hạ càng dán chặt hơn, sử dụng luôn cả tay chân, bày tỏ quan điểm Quỳ không đồng ý đừng mong đi ngủ:" mới có 8 giờ, ngủ chi sớm vậy."
"Đồng hồ sinh học của tôi bị ngược a!"

"Quỳ mệt lắm hả? Như vậy đi, Quỳ đồng ý với em, em để Quỳ ngủ."
"Trời ơi, sao trọng tâm câu chuyện lại quay lại lúc đầu!"

Có trời mới biết, nữ vương bệ hạ còn có khả năng mặt dày giết người kiểu này, thật sự là bội phục a.
Nửa đêm 12 giờ.
Mỗi gian phòng đều đèn đuốc sáng trưng, để phòng ngừa Lâm Tử Quỳ ngủ, Phương Y Ái xác minh chắc chắn mỗi ngọn đèn trong phòng đều mở, càng quá đáng hơn là tịch thu luôn đồ che mắt, vật bất ly thân của Lâm Tử Quỳ.

bỏ mặc nhà văn Lâm chán nản, đau khổ.
Không có cách nào khác, làm cho Lâm Tử Quỳ không thể làm gì khác hơn là ngồi trên giường, mặt đối mặt với Phương Y Ái, bốn mắt to nhỏ trừng nhau

"Vợ à, đêm cũng khuya rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp được không? Em thương xót cho tôi đi nè, nhìn nè, hai con mắt mở hết nổi rồi nè !"
Dáng vê uể oải của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái sao mà không đau lòng cho được, ngoại trừ mẹ Lâm ra, không ai yêu thương Lâm Tử Quỳ bằng cô, 

Nhưng đêm nay không được, cô có cảm giác đây là thời cơ tốt, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi sẽ thành công. Cô biết cô hơi quá đáng với Lâm Tử Quỳ, nhưng mà cô yêu người trước mặt này, yêu sâu đậm đến mức muốn vì người này nuôi dưỡng thêm một thế hệ, vậy mới làm cho cô ấy càng thêm hạnh phúc, cô tin tưởng sẽ có một ngày Lâm Tử Quỳ sẽ hiểu khổ tâm của mình.
1 giờ sáng.

Kéo lê thân thể uể oải, từ từ đi vào nhà vệ sinh, quyết định rửa mặt bằng nước lạnh, trận chiến này kéo dài không biết đến bao giờ mới dứt, dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này đứa trẻ 3 tuổi còn hiểu, vì sao Phương Y Ái càng muốn nghịch ý trời đây?

Xoay người thử liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, từ bắt đầu đến bây giờ, nữ vương bệ hạ giống như một pho tượng phật dùng đôi mắt mèo rình chuột, nhìn cô chằm chằm, phiền muộn mở miệng: "đêm tân hôn của chúng ta phải trải qua bằng cách này sao? Tiểu Ái à!"
"Có thể khác, Quỳ nói một câu đi!"
Lộ ra nụ cười thâm thuý, Phương Y Ái quyết tâm không nhúc nhích, đợi người nào đó trả lời thuyết phục.

"Tôi đi xem tivi đây?"
2 giờ sáng.

Cuộc đối đầu chìm trong bế tắt, Lâm Tử Quỳ yên ổn ngủ trong phòng khách.
Phương Y Ái cảm thấy kỳ lạ, sao mà ở phòng khách không có động tĩnh gì hết, ngoại trừ âm thanh TV được bật rất lớn. Đi ra vừa nhìn, có người ngang nhiên dùng thuật che mắt với cô, tiến lên nắm mũi và miệng của Lâm Tử Quỳ, lẳng lặng chờ đợi ai đó tỉnh giấc.

"..."
"Tiểu Ái à, tôi nói rồi mà chuyện này về nước rồi tính, tôi xin thề, về nước nhất định bàn bạc rõ ràng với em." Nói xong còn không quên giơ ba ngón tay khẳng định lời thề son sắt, mong muốn nữ vương bệ hạ tin tưởng.

"Hừm, " lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tử Quỳ: "em nói rồi đêm nay phải nói cho xong, ít có ra điều kiện với em đi."
3 giờ sáng...

4 giờ sáng...
Đây là một trong những chiêu chơi xấu điển hình, Lâm Tử Quỳ hiểu rõ, hễ chuyện gì Phương Y Ái quyết định, quyết tâm làm thì không ai có thể thay đổi, nếu như đêm nay không đồng ý, sợ rằng sau đó đừng mong đi ngủ, cho nên rơi vào đường cùng... Thỏa hiệp !

"Được rồi, sinh thì sinh, sinh ra một tiểu công chú xinh đẹp như em!"
Vừa nhắm mắt ra vẻ chịu chết, vừa hùng hồn gào to ước mơ tha thiết của Phương Y Ái.

Nghe thấy, trong lòng Phương Y Ái như nổ pháo bông, vui mừng như thiếu nữ, lập tức nhào vào lòng Lâm Tử Quỳ, vòng tay qua cổ, hôn liên tục, trong nháy mắt thái độ cứng rắn chuyển sang mềm mỏng: "chồng của em là tuyệt nhất, mệt lắm phải không, đêm nay em làm chồng mệt rồi ha !"
Tuy đau lòng nhưng cũng không quên lấy tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn thật mê người kia. 
Híp mắt, nhìn Phương Y Ái, đảo mắt nhìn giường mặt một lượt, vừa u oán vừa phiền muộn, "được rồi được rồi, đừng có mà giả mù sa mưa , tôi đi  ngủ!"

Tuy rằng trong giọng nói Lâm Tử Quỳ mang vài phần ghét bỏ, nhưng Phương Y Ái có thể thông cảm hết, tâm tình đang vui thế, còn có cái gì không hài lòng ? Âu yếm lại hôn lên khoé miệng Lâm Tử Quỳ: "Nhanh đi nhanh đi, vành mắt cũng thâm đen hết rồi kìa, ngủ thẳng giấc đến sáng mai nha, em tuyệt đối sẽ không phá Quỳ nữa!"
"Hmmm!"

Mặt mày nhăn nhó bất mãn xoay người, nhưng mà Phương Y Ái bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc nên vẫn chưa phát hiện ra ý cười gian xảo thoáng qua trong đáy mắt của người nào đó.
Bà xã đại nhân, ai thua ai thắng còn chưa biết nha?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui