Nguyệt Khiết là một cô gái phải nói là rất chi hoàn hảo.
Từ ngoại hình xinh đẹp, là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của đại gia tộc La gia, học giỏi và đặc biệt giỏi võ.
Cô đã từng đoạt giải quán quân karate cấp thành phố, được mọi người tung hô khen ngợi không ngớt.
Có thể nói cô là người văn, võ, của cải, gia thế, ngoại hình song toàn.
Nhiều chàng trai đều yêu thích và gửi những bức thư mật ngọt cho cô.
Ở trường cô là hoa khôi, là học bá, là nữ thần; về nhà cô lại là đại tiểu thư quyền quý – Chao ôi! Cuộc sống mới màu hồng làm sao!
Cuộc sống tốt đẹp vô ưu vô lo đó khiến Nguyệt Khiết ngây thơ, vui vẻ và hạnh phúc hơn ai hết.
Là con người sống trong sự bao bọc của mọi người, cô chưa từng động tay động chân vào một việc gì cả, chẳng phải lo phía trước ra sao, chẳng phải nghĩ tương lai thế nào – bởi vì con đường cô đi đã được người người trải những bông hoa hồng đẹp đẽ, những tấm thảm nhung mượt mà không ai sánh bằng.
Ngay từ khi cô sinh ra dường như cô đã đứng sẵn ở vạch đích.
Nguyệt Khiết là con người mà ai cũng phải ghen tị, ai cũng ước ao được trở thành cô, ai cũng ngưỡng mộ cô.
Cô như một chú chim xinh đẹp được trưng bày trong viện bảo tàng làm bằng kim cương đá quý, mỗi ngày có người chăm sóc cực kì tỉ mỉ, ăn sung mặc sướng.
Nhưng cũng có lẽ vì điều này mà chú chim đẹp đẽ kia lại chẳng biết gì về thế giới ngoài kia.
Chú chim mĩ lệ ấy không hiểu rằng cuộc sống bên ngoài chiếc lồng nạm vàng này sẽ như thế nào, nó chỉ vô cùng ngây thơ và hồn nhiên biết về cái bảo tàng xa hoa lộng lẫy cùng với cuộc sống lười biếng vui vẻ của mình thôi.
Chú chim đâu biết rằng cuộc sống ngoài kia của đồng loại mình khốn khổ đến nhường nào! Ôi chao, trong khi mình ngồi đây ăn no thì những con chim khác phải đi vất vả kiếm từng miếng để bỏ vào miệng, trong khi mình đang được sưởi ấm thì đồng loại của chính mình đang cố gắng xây tổ để tránh cái lạnh giá rét như cắt da cắt thịt của mùa đông..
Nhưng điều đó cũng không hẳn là tệ, tuy vậy nhưng chú chim xinh đẹp ấy đang thể sống một cuộc sống rất vui vẻ.
Nguyệt Khiết cũng vậy, tuy cô ngây thơ nhưng chẳng thể phủ nhận rằng cô đang sống rất vui vẻ với cuộc sống của mình.
Điều đó có lẽ sẽ đúng nếu như không có thêm một ai đó xen vào việc này.
Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Bạn nghĩ chú chim kia sẽ được tận hưởng cuộc sống xa hoa kia nếu như nó xấu xí và bẩn thỉu sao? Tất nhiên câu trả lời là KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ! Nguyệt Khiết chính là như vậy.
Cô được hưởng giàu sang phú quý bởi vì cô là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng độc nhất vô nhị của đại gia tộc La gia.
Trên đời này không có điều gì mà không có lý do của nó cả.
Sự sung sướng của cô có lẽ đã sớm đặt dấu chấm tại đây.
Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật tuyệt đẹp với thời tiết trong xanh, chim hót líu lo trên cành cây, cảnh vật thật tươi mới.
Nguyệt Khiết có thể ngửi được mùi ánh nắng mờ nhạt đang chiếu vào chiếc chăn bông của mình.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Hôm nay thời tiết ôn hòa đẹp đẽ chắc chắn sẽ rất nhiều niềm vui – cô nở một nụ cười rạng rỡ tựa bông hoa tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Đôi chân thon dài trắng nõn nà bước xuống chiếc giường một cách nhanh nhẹn.
Dường như Nguyệt Khiết đang vô cùng tràn trề năng lượng.
Đứng trước cửa sổ, nhắm đôi mắt còn đang mơ màng lại, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng.
Nguyệt Khiết tự động viên mình, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi, nếu cô lạc quan thêm chút nữa..
Quên hết đi những thứ tối qua, một ngày mới bắt tươi đẹp.
Nhìn xem, mọi thứ đều đang sáng rực rỡ, năng lượng tích cực thấm vào từng tế bào, chúng tựa như muốn nói rằng hôm nay là một ngày may mắn, đánh dấu bước ngoặt lần nữa trong cuộc đời cô gái.
Cô đi làm vệ sinh cá nhân sau đó thay một bộ váy rất xinh rồi nhanh chóng chạy xuống nhà ăn sáng như một chú sóc con nhỏ.
Nhưng vào buổi sáng tươi mới thế này cô chẳng hề biết có chuyện gì đang đợi mình phía sau mà vui vẻ đặt chân lên chiếc cầu thang xuống dưới tầng.
Nếu mọi chuyện diễn ra như mọi khi thì có lẽ..
mọi chuyện đã tốt biết mấy.
Nhưng sinh mệnh tựa như muốn kết thúc vào một ngày rực rỡ.
Phải chăng ánh hào quang nơi đây che đậy những gì u tối phía sau? Như cái cách mọi người nở nụ cười buồn bã miễn cưỡng và nói "Tôi ổn mà.".