Kì thực hôm qua nhà ta đột ngột mất điện, ta đành phải "nghỉ phép" một bữa, hôm nay mới mò lên đăng chương mới cho mọi người được, ngàn vạn lần xin lỗi a!
-------
Lại nói đến Mộ Dung Thiên Hàn khi rời khỏi Mị Ảnh bang liền chạy trở về bang Devil của mình.
Tuy hắn quả thực gấp gáp lo lắng cho an nguy của cô, nhưng lý trí thanh tỉnh còn sót lại lại lôi kéo hắn trở về.
Nếu nói một mình hắn, hoặc có thêm cô, dù là thân thủ hai người bất phàm, nhưng bang của Boss lớn mạnh như thế, nhân lực nhiều không đếm xuể, cũng dẽ dễ dàng bị tóm gọn.
Cho nên hắn quyết định đem lực lượng của bang mình giải quyết đi phần nào bọn râu ria bên ngoài, để hắn có thể dốc toàn lực đối phó với Boss, mang cô an toàn trở về.
Nhưng khi hắn vừa đặt chân đến bang đã chạm mặt với Tống Ngạo Thiên, hắn ngồi trên ghế tựa nhàn nhạt uống rượu, dường như đã ngồi đây đợi rất lâu.
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên Hàn, Tống Ngạo Thiên liền đặt ly rượu xuống bàn, không nhanh không chậm bước về phía Mộ Dung Thiên Hàn.
"Cậu đi đâu mà bây giờ mới đến ? Cậu tính cho tôi leo cây sao ?" Rõ ràng chính Mộ Dung Thiên Hàn đã hẹn hắn đến đây, mà thời gian ấn định là hơn ba tiếng trước! Giọng nói trầm khàn ẩn chứa bất mãn cùng hờn giận.
Mộ Dung Thiên Hàn không đủ thời gian để trả lời câu hỏi dư thừa của Tống Ngạo Thiên, lướt người đi qua hắn, lớn tiếng ra lệnh với Ảnh cùng Dạ ở bên ngoài.
"Tập trung tất cả, chuẩn bị vũ khí hành động!"
Mặc dù không biết nguyên do là gì nhưng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng phủ sương của bang chủ, Ảnh cùng Dạ không dám hó hé nửa lời, trực tiếp đi thực hiện mệnh lệnh.
"Này, này, đây là có chuyện gì ?" Tống Ngạo Thiên là nhị bang chủ của bang, thế nhưng hắn không biết chuyện gì đang diễn ra, Mộ Dung Thiên Hàn tự ý quyết định, còn chưa có hỏi qua hắn, đáy mắt liền xẹt qua tia tức giận.
Mộ Dung Thiên Hàn không phải không biết Tống Ngạo Thiên đang nghĩ gì, thở dài một hơi, đem hắn kéo đi lao ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh mà di chuyển "Mau đi, trên đường tôi sẽ giải thích rõ ràng!"
Tống Ngạo Thiên không tình nguyện đi theo hắn, đến khi nghe Mộ Dung Thiên Hàn đem lại lời của Huyên Úc toàn bộ kể lại, nháy mắt cả người thay đổi đến chóng mặt, sắc mặt biến đen, phượng mâu phát lên đạo quang lo lắng cực độ, gấp gáp đến mức di chuyển còn nhanh hơn cả Mộ Dung Thiên Hàn.
Mộ Dung Thiên Hàn nhìn bóng lưng thập phần gấp gáp của Tống Ngạo Thiên mà cười khổ, xem ra hắn yêu cô không hề thua kém mình, may mắn hắn vẫn chưa đem chuyện xảy ra trước đó kể cho Tống Ngạo Thiên nghe, nếu không sợ rằng Tống Ngạo Thiên sẽ bị đả kích đến phun máu tươi!
Không lâu sau khi ngất xỉu, cô ở trong tiềm thức vẫn ý thức được mình đang rơi vào hiểm cảnh, liền có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên lý trí bức cô thức tỉnh càng nhanh càng tốt.
Mắt đẹp vừa mở, khung cảnh xung quanh liền được thu vào tầm mắt.
Đây là một gian phòng rộng lớn sạch sẽ, có chút âm u đáng sợ, mà cô lại đang nằm trên một cái giường king size mềm mại, tứ chi đều bị trói buộc, muốn nhúc nhích một chút cũng khó.
Tuyết mâu liếc sang phía khác, bắt gặp một bóng lưng nam nhân cao to vững chãi đứng nhìn ra cửa sổ, dường như phát hiện được ánh mắt mang theo sương lạnh của cô đang nhìn mình, ông ta nhàn nhạt xoay lại, để cô thấy rõ dung mạo của mình.
Gương mặt anh tuấn góc cạnh, bất quá trên mặt xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ bé thâm trường, chứng tỏ ông ta đã ngoài tứ tuần, đôi ưng mâu sắc bén lãnh ngạo, lại thâm thúy như vực sâu không thấy đáy, khó mà đo lường tâm cơ của ông ta sâu bao nhiêu trượng!
Trình Hạo bước từng bước chậm rãi về phía cô, thản nhiên ngồi xuống giường cô đang nằm, đệm giường hõm xuống không ít, trong lòng cô lại nâng thêm một tầng phòng bị.
"Boss ? Hay nói đúng hơn là Trình Hạo ?!" Cô cẩn trọng dò xét sắc mặt của ông ta, hiện tại gương mặt lãnh tình không biểu hiện gì, cho nên cô quyết định mở miệng xác định thân phận của ông ta, cũng như muốn xem thái độ của ông ta sẽ chuyển biếc như thế nào.
Ngoài dự đoán của cô, Trình Hạo không hề cả giận mà hành hạ cô, ông ta chỉ thản nhiên trầm giọng cười lạnh một tiếng, bàn tay to lớn nâng lên vỗ bốp bốp" tán thưởng cô.
"Qủa nhiên là con gái của Tử Lăng, thật sự rất thông minh!"
Đột nhiên ông ta vun móng vuốt đem mặt nạ bạc của cô đoạt đi, ném mạnh xuống sàn.
Thanh âm chói tai của kim loại bị va chạm vang lên trong căn phòng u tối, muốn có bao nhiêu rợn người liền có bấy nhiêu!
Cô cắn răng, phẫn hận trừng mắt nhìn người đàn ông hồ ly trước mặt.
Lại thấy ánh mắt vốn chất đầy hàn khí, khi vừa thấy gương mặt tinh xảo cực điểm của cô, nhất thời hàn ý tiêu tán đi, chỉ còn si mê cùng ưu thương!
Ông ta lại đem móng vuốt của mình đến gần cô, lần này là đem khuôn mặt xinh đẹp của cô vuốt ve không ngừng, khiến cô ở trong lòng không biết buồn nôn bao nhiêu lần, từng đợt da gà nổi lên rần rần.
"Tử Lăng.
.
.
"
Cô ngày trước khi nhìn thấy bức ảnh giấu kĩ của Hàn Tử Du nguyên bản cũng giật mình kinh hãi, người phụ nữa chụp trong hình nếu không nhìn kĩ sẽ nghĩ rằng đó là cô! Thực chất đó lại là người mẹ hồng nhan bạc mệnh của mình, Tống Tử Lăng!
Cô thừa hưởng hết tất cả nét đẹp tuyệt sắc của mẹ, cho nên vừa nhìn qua liền thấy hai người giống như chị em sinh đôi, bất quá chỉ là giống bảy phần, một phần khác giống Hàn Dực, còn lại hai phần là riêng biệt của chính cô!
Trình Hạo có biểu hiện này nhất định ông ta đã lầm tưởng cô là người thương xưa cũ của mình, nhất thời chìm đắm trong tình yêu mang đầy bi thống ưu thương.
Cô chán ghét nghiêng đầu đem bàn tay dơ bẩn của ông ta rời khỏi gương mặt của mình.
Trình Hạo cũng chính vì hành động này của cô mà thức tỉnh, ngượng ngùng thu tay mình về, lại nhìn cô bằng đôi mắt lóe sáng dị thường.
"Hàn thị ở đâu ? Ông đã giết bà ta rồi ?" Cô chợt nhớ đến mục đích mà mình liều mạng đến đây, hiện tại lại oanh liệt rơi vào tay địch, không cần giấu giếm thêm nữa.
Hơn nữa, cô dám khẳng định Trình Hạo đã biết từ trước, cho nên mới bày sẵn bẫy để cô thiếu cẩn trọng mà rơi vào, quá hoàn chỉnh rồi!
"Vẫn còn!" Trình Hạo cười lạnh, châm một điếu thuốc lá, đặt bên môi hút một hơi dài, sau đó há miệng phả ra làn khói trắng toát.
Nhưng trong thâm tâm, cô lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta không chết, tức là cô vẫn còn cơ hội giải oan cho mẹ!
"Nhưng rất nhanh sẽ phải xuống mồ!".