"Là thần quá đoán thấp sức quyến rũ của nữ vương rồi." Giọng nam lạnh lùng, vang lên ở trong phòng nho nhỏ.
Công Tôn Minh Trạch nguýt nhìn bóng lưng đưa lưng về phía của mình, ngọn lửa trong mắt cơ hồ có thể hủy diệt hai người.
Nghe tiếng, thân thể Úy Trì Phượng Nhi không khỏi chấn động nặng nề.
"Thế nào? Còn đang nghĩ về thổ lộ cuồng dại của Lương Tiến vừa rồi sao?" Công Tôn Minh Trạch giễu cợt nói, trong giọng nói mang theo ghen tỵ nồng đậm.
"Có muốn hạ thần tìm Lương Tiến trở về cho nữ vương hay không, tiếp tục cho các người bày tỏ tình ý với nhau?" Ghen tỵ cộng thêm phẫn hận, khiến hắn nói ra lời tổn thương người.
Lời của hắn, giống như một thanh chủy thủ vô hình, hung hăng đâm vào lòng của nàng.
"Có cần tìm Lương Tiến trở về để bày tỏ tâm tình hay không, tựa hồ còn chưa tới phiên Công Tôn Tể tướng để ý." Bị thương rất đau, nàng lựa chọn dùng phương thức tổn thương lẫn nhau để bảo vệ mình.
"Không tới phiên ta trông nom?" Hắn dường như nổi điên tiến lên nắm bả vai nhỏ yếu của nàng, trợn mắt nhìn nhau.
"Ngươi là nữ nhân của ta, ta làm sao có thể không xen vào?"
Ánh mắt hắn nhìn nàng dường như muốn xé rách nàng ra, nhưng nàng cũng không sợ hãi, đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm lại hắn, dùng phương thức giống nhau hô lên lời nói làm cả hai đều đau đớn.
"Ngươi đã có hôn ước, nói những lời này đều dư thừa!"
"Ngươi đáng chết, lại đồng ý chủ hôn cho ta?" Nghĩ đến nàng cười cười nói ra lời làm tổn thương hắn, hắn cơ hồ sắp điên cuồng.
Nàng cũng không muốn như vậy. . . . Úy Trì Phượng Nhi xoay mặt, không dám nhìn thẳng mắt màu lam thịnh nộ của hắn.
Nàng không nhìn đến, làm lửa giận của hắn càng rực. "Ta ở trong lòng của ngươi rốt cuộc là gì? Một thần tử giúp ngươi có thể ngồi vững vàng vương vị? Hay là một nam nhân ấm giường cho ngươi? Nếu như là vế sau, cũng không nhất định cần ta? Lương Tiến cũng có thể làm. . . ."
Vẫn chưa nói xong lời châm chọc, đã bị cái tát mạnh mẽ của Úy Trì Phượng Nhi cắt đứt, nàng hung hăng nhìn hắn.
Vẻ mặt bị nhục kia, khiến hắn đau lòng cực kỳ, nhưng miệng hắn vẫn không chịu khống chế, nhiều lần nói ra lời tổn thương nàng. "Thế nào? Bị ta nói trúng suy nghĩ trong lòng ngươi, cho nên thẹn quá thành giận sao?"
Bọn họ cần phải tổn thương đối phương như thế sao? Lần này, nàng không có phản bác, chỉ dùng con ngươi bị thương nhìn chăm chú vào hắn.
"Ta thật sự điên rồi. . . . . ." Hắn nhìn vào mắt của nàng, thì thầm như bị đả kích lớn.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Công Tôn Minh Trạch biết rõ, hiện tại hắn đang làm gì —— hắn lại thương tổn tớinữ nhân mình quan trọng nhất, thích nhất!
Hắn hận nàng cư nhiên chắp tay tặng hắn cho nữ nhân khác, hận nàng cư nhiên có thể cười đồng ý chủ hôn cho hắn, cưới nữ nhân khác làm vợ; nhưng điều này cũng không đủ để tạo thành lý do có thể tùy ý tổn thương nàng.
Yêu càng sâu, hận cũng càng sâu, hắn sớm nên biết, mình đã sa chân vào vũng bùn, không còn cơ hội quay đầu lại nữa; nhưng vì sao vẫn là làm ra chuyện không chịu được như thế, làm nàng thương tâm?
Hắn không cách nào tha thứ sự độc ác của nàng, nhưng không cách nào hung ác tổn thương nàng.
Không phải hắn bị điên rồi, mà là hai người bọn họ đều điên rồi!
Úy Trì Phượng Nhi không thể tiếp tục chịu đựng không rơi lệ, mặc cho từng giọt từng giọt rớt xuống, thấm ướt mặt tái nhợt và môi không có chút huyết sắc nào của nàng.
"Chớ khóc!" Thương tiếc nước mắt của nàng, hắn bất đắc dĩ thì thầm, vươn tay lau nước mắt không ngừng chảy xuống. Trong lòng có một ngàn, một vạn xung động muốn tự róc xương lóc thịt.
Nhưng, nước mắt của nàng càng rơi nhanh hơn, càng nhiều hơn, nàng thút thít một tiếng, dùng sức dán môi lên môi mỏng gần trong gang tấc của hắn, cái lưỡi không có kỷ xảo liếm láp môi hắn. Nàng dùng sức hôn, tuyệt vọng hôn, giống như từ nay về sau, nàng không thể tiếp tục cảm nhận được hơi thở của hắn.
Tay nhỏ bé che trước ngực triều phục của hắn, triều phục màu đen bị nàng mạnh mẽ kéo ra, lộ ra lồng ngực bền chắc mê người phía dưới.
Hắn không có ngăn cản nàng, bởi vì hắn cũng muốn nàng, rất muốn, hung hăng vùi sâu vào thân thể của nàng, cảm thụ sự tồn tại của nàng, cảm thụ quan tâm của nàng, cảm thụ phần tình ý kia.
Khi tay nhỏ bé của nàng xoa nụ hoa bởi vì chạm đến không khí lạnh lẽo mà đứng thẳng của hắn, hắn nhạy cảm nhỏ giọng; nếu là thường ngày, nàng nhất định sẽ trêu chọc hắn một phen, vậy mà, nàng lại không biết kế tiếp bọn họ có bao nhiêu thời gian ở chung.
Cảm thấy lửa nóng của hắn đỉnh ở bụng, nhiệt tình liếm, im lặng khẩn cầu nhiều sự thân thiết hơn, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, tay nhỏ bé từ trước ngực của hắn trượt tới đỉnh ở dục vọng nam tính trên bụng, cách một cái quần thật mỏng, vuốt ve lên xuống. . . . Hơi thở nặng nề khêu gợi quanh quẩn bên tai từng tiếng, thanh âm tà ác kia quyến rũ trái tim nàng nhộn nhạo.
Nụ hoa nhạy cảm ở dưới áo lót đứng thẳng lên, chỗ riêng tư giữa hai chân chảy ra thật nhiều dịch dâm đãng. . . .
Thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nàng thuận thế đẩy hắn ngồi lên ghế đỏ lớn phía sau hắn, tay nhỏ bé cởi ra trói buộc ở hạ thân hắn, nàng phóng đãng giạng chân ở trên đùi của hắn, vén quần dài lên, lại cởi ra quần lót dưới váy, dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của hắn, nhét thứ cứng rắn của hắn vào trong hành lang trống ướt át.
Cảm giác căng đau truyền đến từ chỗ giao hợp của hai người, nàng lập tức quên rơi nước mắt chuyên tâm nhất trí ứng phó khó chịu ở hạ thân.
"Phượng Nhi, mau cử động." Nàng còn chưa có động tác, hắn đã vừa thống khổ vừa vui thích khàn khàn nói ở bên tai nàng.
Phần vừa chặt vừa ướt của nàng là nguồn nước cực lạc, vậy mà nàng lại kẹp chặt hắn, rồi lại không làm bất kỳ hành động, khiến hắn thống khổ không dứt.
Chân nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi thân thể của mình, giọng nói mị hoặc của hắn nghe vào trong tai, khiến lỗ tai nàng tê dại .
Mật dịch không ngừng từ trong tiểu huyệt thấm ra, trong nháy mắt đã ướt chỗ kết hợp của hai người; mùi ham muốn nồng đậm lan tràn ở trong phòng, khiến người mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng nàng không có thời gian đỏ mặt, nàng chậm rãi nâng thân thể lên, học tập phương thức hắn đã dạy, nặng nề nhét hắn vào trong người.
Trong phút chốc khoái cảm khiến cho bọn họ không khỏi thở nhẹ ra một tiếng, mà nàng cũng bởi vì tham vui, mà không ngừng làm động tác mắc cỡ kia, mang đến vui vẻ cho mình cùng với nam nhân phía dưới.
"Nói ngươi yêu ta, nói ngươi vĩnh viễn sẽ không rời đi ta." Lâm vào nhà tù kích tình, đôi tay nàng đặt trên bả vai của hắn, vội vã bảo hắn nói ra lời nói khiến mình an tâm.
Cho dù hắn đang nói dối, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
"Yêu! Nữ nhân ta yêu nhất chính là nàng. . . ." Hắn mút hôn da thịt trước ngực nàng, "Ta sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi nàng. . . ."
Tuy là nàng muốn hắn nói ra thôi, nhưng hắn cũng không có qua loa cho xong, mỗi một câu, mỗi một lời bao hàm thật lòng của hắn.
Không muốn so đo lời của hắn rốt cuộc là thật hay giả, Úy Trì Phượng Nhi tăng nhanh giãy dụa thắt lưng, mang cho cả hai vui thích lớn hơn, nhiều hơn.
"Phượng Nhi, nữ vương của ta." bàn tay đỡ ở trên eo nàng thoáng buộc chặt, Công Tôn Minh Trạch đổi bị động thành chủ động, bắt đầu tiến công thân thể đẹp không thể nói của nàng.
Chỉ là, hắn động không bao lâu, giọng nói cầu xin tha thứ mềm mại của nàng liền vang lên: "Đừng sâu như vậy, dùng sức như vậy. . . ."
Sức lực dường như muốn xỏ xuyên qua khiến nàng sợ hãi, nhưng hắn lại làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ tiếp tục sức lực đáng sợ kia để hành hạ nàng.
Chương 9.2
"Như vậy, nàng có quan tâm ta, nàng có yêu ta không?" Sau giai đoạn vui thích, hắn khó khăn hỏi ra lời muốn biết nhất. Nàng thật hoàn toàn không quan tâm hắn? Không thương hắn?
Bỗng dưng, thân thể nàng cương cứng, cao triều bao phủ nàng, làm nàng run rẩy nói không ra lời.
"Nói cho ta biết." Đối mặt nàng, hắn không cách nào độc ác bức bách nàng, chỉ có thể thất bại gầm nhẹ.
Nàng run rẩy ôm sát hắn, vùi mặt vào gáy của hắn, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu không yêu chàng. . . . Ta sẽ lệ rơi không ngừng sao? Nếu không yêu chàng, ta sẽ vì phải chủ hôn cho chàng mà đau đến không muốn sống sao?"
"Cho nên, nàng yêu ta?" Hắn cắn răng, nhưng lần hỏi lại này không phải bởi vì tức giận, mà là vì chỗ kín truyền tới sảng khoái cực lạc.
"Đúng. . . ." Nàng run rẩy tiếp nhận tất cả của hắn , thân thể cũng vô lực xụi lơ trong ngực hắn.
Nàng trả lời! Nàng để ý hắn, thương hắn. . . . Công Tôn Minh Trạch hài lòng vùi sâu vào bên cổ nàng, ngửi hơi thở mang theo mùi hoa nhàn nhạt của nàng.
Điên cuồng phẫn hận, bởi vì mấy lời le que của nàng, trong khoảnh khắc đã thở bình thường; bởi vì hắn yêu nàng, khiến nàng có khả năng nắm lấy tâm tình của hắn.
"Phượng Nhi. . . ." Hắn vẫn còn cấp tốc thở hổn hển, thì thầm tên của nàng.
Hai tay của nàng vẫn ôm lấy thân thể cao lớn của hắn, không có trả lời kêu gọi của hắn, chỉ vì nàng vội vàng bình phục hô hấp rối loạn của mình.
Sau một lúc lâu, đợi hô hấp mất đi trật tự của cả hai đều đặn xuống, nàng mới giật mình hai người vừa làm ra chuyện gì .
"Quá điên cuồng!" Nàng thì thầm. Bọn họ không kịp đợi, quần áo trên người vẫn còn, lại làm ra chuyện mắc cỡ như thế trong phòng nhỏ.
Nàng nên may mắn vừa rồi Tiểu Hoàn lệnh tất cả mọi người rời đi, nếu không bọn họ làm những chuyện như vậy nhất định sẽ bị mọi người biết.
"Đây là biểu hiện mà nàng yêu ta." Hắn từ từ thối lui khỏi thân thể chặt chẽ của nàng, bỗng chốc bế nàng mềm mại không xương lên đi tới tẩm cung, mỗi một bước đều trầm ổn làm nàng thiếu chút nữa không cảm thấy chấn động lúc hắn di động.
Nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, cởi hết áo còn sót lại trên người nàng, còn tháo búi tóc trên đỉnh đầu nàng, khiến mái tóc đen xõa ở trên lưng. Hắn cũng lên giường, nhưng chỉ ôm nàng vào trong ngực, không có thân thiết nữa.
Nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ở trong ngực hắn, là ấm áp, cũng là an tâm.
"Đừng nghe lời lão già nói." Hưởng thụ yên tĩnh một hồi lâu, Công Tôn Minh Trạch muốn Úy Trì Phượng Nhi mở mắt ra nhìn hắn.
"Tất cả điều ông ấy nói, đều là ông ấy nói bậy."
Gần ba mươi năm, chẳng lẽ hắn vẫn không rõ lão ngoan cố đó đang suy nghĩ và đang diễn trò gì sao?
"Tại sao?"
"Ông ấy không muốn chúng ta ở chung." Nhàn nhạt nói ra đáp án hắn xem thường, lại cảm thấy thân thể người trong ngực cứng ngắc. "Thế nào?"
Hắn nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, nhìn thấy trên tròng mắt có cái bóng của hắn.
"Chàng nói là, lão Tể tướng không thích ta?" Bởi vì nàng là nữ vương? Úy Trì Phượng Nhi bất an hỏi.
Đột nhiên nhớ lại lão Tể tướng đã từ quan sau khi nàng đi lên vương vị, chẳng lẽ lão Tể tướng cũng xem thường nữ vương như nàng?
"Lúc ông ấy còn trẻ từng đến Thịnh vương triều du học, học thuộc văn hóa nơi đó, cũng học cả ý nghĩ nam tôn nữ ti trở về. Ông ấy cho rằng nữ nhân nên xem chồng là trời, xuất giá tòng phu, mà địa vị thê tử càng không thể bằng trượng phu."
Công Tôn Minh Trạch xì mũi coi thường, "Trong nước ta cũng không có tư tưởng cổ hủ này, đích xác là một chuyện may mắn."
Úy Trì Phượng Nhi nhìn chằm chằm Công Tôn Minh Trạch, khàn giọng hỏi: "Bởi vì ta là vương, chàng là thần tử, cho nên cả đời chúng ta nhất định không được ông ấy chấp nhận?"
Địa vị không thể bằng trượng phu. . . . Nếu bàn về địa vị, địa vị của nàng thật vượt quá mức bình thường so với Công Tôn Minh trạch.
"Chúng ta không cần ông ấy đồng ý, cũng không tới phiên ông ấy đồng ý." Công Tôn Minh Trạch xoay mặt, lạnh giọng nói.
"Trạch, ông ấy là cha chàng." Mặc dù bởi vì lão Tể tướng không chấp nhận mà bị đả kích lớn, nhưng Úy Trì Phượng Nhi vẫn dịu dàng nhắc nhở, không muốn hắn vì nàng mà làm một người con bất hiếu.
Tuy Hoa triêu quốc không có tư tưởng nam tôn nữ ti, nhưng tư tưởng tôn cha kính mẹ cũng thâm căn cố đế, sâu trong lòng người, nếu hắn vì nàng làm ra chuyện bất hiếu, sẽ chỉ làm người trong thiên hạ phỉ nhổ, nàng không muốn hắn như vậy.
Hắn trầm tĩnh lại, giơ chỉ ở nàng mềm mại bả vai trên da thịt hoạt động.
"Không thể nghĩ biện pháp sao?" Nàng hỏi, lựa chọn coi thường cảm giác xoa xoa trên bả vai. "Ta không muốn chàng vì ta, mà bị người trong thiên hạ chỉ trích chàng là người con bất hiếu."
Khẽ thở dài, Công Tôn Minh Trạch bất đắc dĩ mở miệng: "Ông ấy sẽ không thỏa hiệp."
Từ vừa bắt đầu đến bây giờ, hắn đã dùng không ít phương pháp, cưỡng bức, lợi dụ, tất cả đều dùng tới, nhưng lão già vẫn không chút cử động, khư khư cố chấp. Chẳng lẽ, thật không có cách nào?
"Nếu có thể giải quyết, dù nàng không thể quang minh chánh đại trở thành vợ của ta, cũng không sao chứ?" Nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực, một cái nhăn mày một nụ cười trên mặt, cũng làm động lòng.
Không thể quang minh chánh đại trở thành vợ của hắn?
Thấy Úy Trì Phượng Nhi cắn môi, Công Tôn Minh Trạch nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"
"Nếu chàng có phương pháp có thể khiến người trong thiên hạ đều tha thứ chàng, coi như. . . . Coi như kiếp này không được làm vợ của chàng, ta cũng không hề oán hận." Con ngươi không giả tạo của nàng, khiến hắn động dung cực kỳ.
Liệt tổ liệt tông sẽ hiểu nàng, đúng không? Huống chi, nàng còn có một muội muội, trách nhiệm sinh ra người thừa kế hoàng thất, cứ giao cho muội muội đi!
"Ta yêu nàng, Phượng Nhi." Hôn nhẹ lên trán nàng, thái độ thận trọng kia, xem nàng còn quan trọng hơn mạng của mình.
"Cho nên, Trạch, chàng nghĩ ra biện pháp chưa?" bộ dạng hắn như đã tính trước, khiến nàng vừa an tâm vừa lo lắng không dứt, sợ hắn sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì vì nàng.
"Chuyện lão già nàng đừng lo lắng, để ta giải quyết là được. Nàng chỉ cần đừng chủ hôn cho ta, đưa ta cho nữ nhân khác là được rồi!" đau đớn triệt nội tâm vừa rồi trải qua trên đại đện, hắn thật không muốn nếm lại.
Úy Trì Phượng Nhi cũng không muốn chủ hôn thay Công Tôn Minh Trạch, như thế còn đáng sợ hơn đùng đao lăng trì nàng.
"Ta thề, sẽ không bao giờ có lần nữa." Hắn đổi dùng miệng "xoa" vai nàng, bảo đảm.
"Ta tin tưởng chàng. . . . A!" Khi hắn thình lình khẽ cắn nụ hoa trước ngực trần trụi của nàng thì lời nói của nàng nhất thời biến thành quyến rũ yêu kiều.
Nàng bị hơi thở nong nóng của hắn làm cho lý trí hoàn toàn biến mất, tay nhỏ bé muốn kéo bàn tay phái nam chẳng biết lúc nào trợt tới giữa hai chân nàng ra. "Dừng tay."
"Nàng chỉ cần nghĩ tới ta, an tâm làm nữ vương của nàng là được. Phượng Nhi, nàng còn chưa nói nàng rất yêu ta." Công Tôn Minh Trạch nhỏ giọng nhẹ dụ dỗ.
"Ta yêu chàng, rất yêu rất yêu chàng." Nàng thuận theo yêu cầu của hắn, nói ra lời yêu.
Bàn tay phái nam tách hai chân của nàng ra, khi nàng vô lực kháng cự, môi mỏng hôn lên chỗ mẫn cảm nhất của nàng, lưỡi nóng đặt ở hoa huyệt tùy ý ra vào, chọc cho nàng thở gấp liên tiếp, không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện của hắn.
Công Tôn Minh Trạch ngước mắt nhìn chằm chằm từng biểu tình trên mặt Úy Trì Phượng Nhi, môi lưỡi càng làm ra nhiều chuyện xấu hổ khiến nàng không mặt mũi nào gặp người.
Chương 9.3
Nếu lão cha làm tuyệt, cũng đừng trách hắn làm tuyệt hơn!
Hắn muốn tất cả mọi người trong thiên hạ không dám gả khuê nữ cho hắn, lão cha, cha cam chịu số phận đi!
Vài ngày sau, bên trong quán trà ở kinh thành, Trương Nhị há to mồm, hoàn toàn không mấy hiểu rõ việc mình mới vừa nghe được.
"Việc này. . . . việc này tiểu nhị, lời ngươi nói, là thật sao?" Là hắn nghe lầm, hay là tiểu nhị nói sai?
Tiểu nhị trợn mắt nhìn nhau, không khỏi rướn cổ họng hỏi ngược lại: "Khách quan, vừa rồi không phải tiểu nhân nói rất rõ ràng rồi sao?" Khách quan này là đặc biệt tìm hắn đến điều tra sao?
Trương Nhị lấy ra hai đồng tiền từ trong tay áo, "Ngươi lặp lại lần nữa." Thuận tiện kiểm tra lỗ tai mình có phải xảy ra vấn đề hay không.
Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở đón lấy hai đồng tiền, nịnh hót nói: "Dạ dạ dạ, khách quan muốn tiểu nhân nói thêm mười lần tám lần, tiểu nhân cũng nguyện ý."
"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Trương Nhị liếc khuôn mặt tươi cười nịnh hót thấy tiền sáng mắt của tiểu nhị, không vui thúc giục.
"Được được được, vậy ta hỏi khách quan ngài trước, đương kim Tể tướng Công Tôn Minh Trạch năm nay 30, còn chưa lấy vợ, ngài không cảm thấy rất có vấn đề sao?" Tiểu nhị dáo dác hỏi.
Mặt Trương Nhị nhục nhã nói: "Đây là do Tể tướng bận rộn công vụ, đến nỗi hôn sự kéo mãi keó mãi, cho nên năm nay 30 còn chưa có thành thân."
"Đúng nha đúng nha, không phải là vì nguyên nhân này sao!" Vị khách khác ở một bên nghiêng tai nghe cũng phụ họa gật đầu.
Cái này ai cũng biết!
"Dĩ nhiên không phải!" Tiểu nhị lớn tiếng phản bác, hoàn toàn không nhìn thấy chưởng quỹ đang dùng ánh mắt lăng trì hắn.
"Thật ra thì, đây là tiểu nhân nghe biểu đệ làm người hầu ở phủ Công Tôn Tể Tướng nói."
Trước tiên kéo biểu đệ xuống biển, có chuyện gì cũng có người cùng với hắn.
"Ai nha, chớ làm người ta tò mò! Mau nói! Mau nói!" Mọi người không khỏi thúc giục.
"Nguyên nhân Công Tôn Tể tướng còn chưa có thành thân, là bởi vì hắn thích trai đẹp, yêu thích nam sắc, cho nên mới cứ kéo dài hôn sự, muốn đàn gái không đợi được, tự động giải trừ hôn ước!" Tiểu nhị "Tận trung cương vị công tác" nói ra toàn bộ.
Nữ nhân bình thường đều không "Chờ" được, hơn nữa cứ chờ lại chờ, chờ hơn mười năm, cư nhiên chờ được một tướng công không thương nữ nhân, còn ai dám muốn? Đương nhiên là mau giải trừ hôn ước.
"Ai nha, thiệt hay giả?" Trà khách rối rít trợn to mắt, chứng thực hỏi tới.
Bộ dạng Tể tướng thật là uy phong lẫm lẫm, khí vũ hiên ngang, nam nhi đại trượng phu, làm sao có thể là đồng tính?
Mà khách quan kia thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái. Thật may là lỗ tai của hắn không có xảy ra vấn đề.
"Đương nhiên là còn thật hơn vàng!" Mặt tiểu nhị vênh váo đắc ý, ngẩng đầu lên dùng lỗ mũi nhìn người.
"Nghe nói lão Tể tướng còn vì vậy mà giận dữ, không để ý Đại công tử khuyên can đuổi Công Tôn Tể tướng ra khỏi nhà, cũng nói từ nay cả đời không qua lại với nhau!"
"Khó trách gần đây Công Tôn Tể tướng chuyển vào phủ đệ nữ vương ban cho hắn. Trước kia hắn đều ở chung với lão tể tướng, vẫn luôn không dọn vào."
Nguyên lai là vì nguyên nhân này! Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
"Thật đáng tiếc, dáng dấp Tể tướng tuấn mỹ như vậy. . . ." Cả đám nữ trà khách đáng tiếc lắc đầu, trái tim rớt dưới đất tan nát.
Uổng họ còn cả ngày lẫn đêm đối mặt với bức họa của Công Tôn Tể tướng, ảo tưởng có một ngày có thể gặp Tể tướng, yêu nhau, cùng nhau đến già. . . . Ai! Hiện tại đã vỡ mộng.
"Đáng tiếc cái gì? Còn không phải là một nam nhân quái gở!" Ghen tỵ vì có nhiều nữ nhân thương tâm làm cho đám trà khách lớn tiếng kêu la, lại lấy được những ánh mắt khinh thường.
"Ngươi biết cái gì? Có rất nhiều nam nhân thích trai đẹp đều sẽ lấy vợ để che giấu tai mắt người, nhưng cuối cùng bị thương cũng là nữ nhân chúng ta. Mặc dù Công Tôn Tể tướng chỉ thích nam nhân, không thương nữ nhân, nhưng ít ra hắn không có làm mất hạnh phúc của nữ nhân khác! ’’ một nữ trà khách trong đó đầy lòng căm phẫn nói, lấy được đồng ý của những trà khách khác.
"Đúng thôi đúng thôi, loại nam nhân cam tâm chịu người đời chỉ trích, nhưng không muốn hủy hạnh phúc của người ta, mới khiến người không thể không bội phục." Trà khách gật đầu, phụ họa nói.
"Huống chi tình yêu chân thật không sai!"
Một câu cuối cùng, nói vang nhất, lớn tiếng nhất.
"Vị công tử này nói rất đúng." Nữ khách vừa rồi lòng đầy căm phẫn tán thưởng.
"Tiểu thư quá khen, tiểu sinh chỉ nói thẳng mà thôi. Không biết tiểu sinh có may mắn có thể biết phương danh hay không?" Thuận thế theo đuổi.
Kế tiếp không còn liên quan hắn! Tiểu nhị thu tiền vào ngực, vui vẻ vỗ vỗ chỗ để tiền, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt giết người của chưởng quỹ.
Chột dạ cười cười, hắn cố gắng làm việc để bồi thường sự nhiều chuyện vừa rồi.
Trong quán trà vốn được ngồi đầy, trong đó một bàn khách không biết từ lúc nào đã rời đi rồi, chỉ đặt mấy đồng tiền trên mặt bàn.
Tiểu nhị thu tiền, vừa dùng khăn lau lau mặt bàn, vừa cố gắng hồi tưởng xem vừa rồi ai ngồi ở bàn này. Bỗng dưng, mặt của hắn trắng bệch.
"Chưởng, chưởng quỹ, bàn này là ai ngồi?" Hắn lại không dám nghĩ tiếp, sợ mình sẽ bị dọa rơi nửa cái mạng nhỏ.
Chưởng quỹ liếc hắn một cái, thong thả ung dung tính toán.
"Chưởng quỹ ——"
Đợi tiểu nhị sắp khóc ra thì chưởng quỹ mới lộ ra một biểu tình bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
"Ngồi ở bàn này vừa rồi, là thị vệ tùy thân mặt lạnh của Công Tôn Tể tướng, Đông hộ vệ."
Một hồi lạnh lẽo đáng sợ nhanh chóng từ lòng bàn chân truyền đến, tiểu nhị cứng ở tại chỗ thật lâu, một câu cũng nói không nên lời.
"Còn sững sờ ở nơi này làm cái gì? Muốn ta trừ tiền công phải hay không?" Chưởng quỹ đứng đấy trợn mắt, gầm thét ra tiếng.
Hắn sắp chết rồi, bởi vì lắm mồm mà tùy lúc đều có thể bị Đông hộ vệ chém thành từng khúc —— còn quan tâm trừ tiền công hay không sao?
Tiểu nhị dưới cái nhìn trân trối nghẹn họng của chưởng quỹ, tiêu sái xoay người rời đi.
Hiện tại hắn muốn tạm biệt người trong nhà, muốn bọn họ chuẩn bị chuyện sau này cho hắn, hắn cũng không muốn sau khi chết còn là một quỷ chết đói. . . ." Chưởng quỹ, ngươi lại mắng đuổi tiểu nhị đi rồi hả?" Trà khách nhìn chưởng quỹ kinh ngạc không dứt, lành lạnh giễu cợt .
"Mắng hắn đi, ai tới hầu bàn? Hơn nữa, ngươi phải đi đầu tìm một tiểu nhị chăm chỉ vừa chịu mắng vừa chịu bị trừng?"
"Ta nào có mắng hắn?" Chưởng quỹ bị vu oan. "Ta chỉ lừa hắn, mới vừa rồi hắn đang lên tiếng nói Tể tướng thích trai đẹp thì Đông hộ vệ cũng ở nơi đây mà thôi."
Ai biết tiểu tử kia dễ lừa thế!
"Việc này. . . . Mặc dù không phải Đông hộ vệ, nhưng vừa rồi phó tướng cũng ở đây." Hắn còn hàn huyên mấy câu với phó tướng.
"Cái... cái gì?" Chưởng quỹ cũng ngây dại, trong đầu bay qua tình cảnh cửa hàng bị đóng cửa, không ai tới quán trà.
Ô ô ô. . . . . . Hắn không muốn!