Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Người đàn ông đó đẩy
ngón tay của Quý Tiệp ra “Đừng giả bộ lẳng lơ trước mặt tôi, cô làm
không giống đâu, tôi không cần cô phải làm như vậy!”

Dù sao không phải ai cũng thích loại gái điếm phóng túng ám muội kia, có lúc họ lại thích loại phụ nữ cao ngạo ồn ào.

“Cô chỉ cần giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như vừa rồi là được, không cần phải quan tâm đến thân phận của tôi!”

Vậy sao? Muốn cô không để ý đến hắn, như vậy không phải là quá đơn giản
sao, cô cũng không cần phải làm bộ như mười phần theo hắn, bởi đối với
loại đàn ông biến thái này, nếu không phải vì công việc của mình thì cô
cũng chả thèm nhìn!”

Mặt Quý Tiệp càng lạnh lùng hơn, cô không
còn trò chuyện với người đàn ông trong xe nữa mà chỉ nhìn vào kính chiếu hậu trong xe để quan sát nghi phạm một lần nữa, nhớ rõ bộ dạng đáng ghê tởm của hắn vào tâm trí cô, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu hiện nhỏ
vào trên khuôn mặt của hắn, như vậy khi mình trở thành nhân chứng trong
tương lai sẽ có nhiều sức thuyết phục hơn.

Người đàn ông thấy Quý Tiệp lén dùng kính chiếu hậu để nhìn mình, khoé miệng không nhịn được
lộ ra vẻ vui sướng. Anh biết, với dung mạo tuấn tú của mình không người
phụ nào không chịu quỳ lạy dưới gối của anh.

Dù Quý Tiệp không hề xinh đẹp, nhưng gương mặt rất có cá tính khiến dục vọng của hắn càng dễ bùng cháy. Hắn nghiêng người đến đằng trước nói với người lái xe “Đến
khách sạn gần đây đi!”

Hắn cần giải quyết chuyện đó cho xong!
Cũng may, để để phòng tình huống bất ngờ có thể xảy ra nên trong xe hắn
đã chuẩn bị tất cả những dụng cụ hắn cần dùng, chỉ cần bắt bọn thuộc hạ
mang dụng cụ vào phòng là hắn ta có thể hưởng thụ khoái cảm hạ nhục thân thể của cô, mang đến cho hắn nhiều niềm vui sướng.

Cuối cùng Quý Tiệp cũng thở dài một hơi, vừa rồi cô sợ tên biến thái này sẽ đưa mình

về nhà hắn, chỉ sợ người trong cục cảnh sát không kịp thời cứu cô sẽ làm hại đến sự trong sạch của cô, nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện không
cần cô năn nỉ hắn mang cô đến khách sạn gần nhất thì hắn đã mở miệng ra
lệnh rồi, coi như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình.

Xem ra ông trời vẫn đang cố giúp cô, cố tình để tên biến thái này rơi vào lưới để đền tội!

“Đừng mà! Anh không thể làm như vậy!” Quý Tiệp có chút không thể chịu nổi, hét to vào máy ghi âm.

Ông trời ơi! Về sau cô sẽ không nhận nhiệm vụ biến thài như thế này nữa
đâu. Đã bắt cô mặc quần áo hở hang rồi lại còn bắt cô phải diễn cảnh
kịch tính và phải hét thật lớn nữa chứ.

Chỉ có trời mới biết, cô
không bao giờ hét lên khi nhìn lấy các loại bọ ngựa hay côn trùng như
các loại phụ nữ khác, trên thế gian này không có gì khiến cô hoảng sợ mà phải thét lớn như vậy.

Trên gương mặt nhợt nhạt của tên kia hiện lên nụ cười đắc ý, anh thích nhất khi nghe được tiếng thét của con gái, nhất là những thứ thoạt nhìn trông rât thuần khiết kia hay là bộ dáng
không thể làm càn với cô gái này.

Hắn ta lấy ra một sợi dây được
bọc lớn trói chặt tay của Quý Tiệp, trói thân thể cô lên cao còn mình
thì đứng cách đó không xa để hưởng thụ cảnh cô vô cùng luống cuống.

Hắn lại lấy ra một cây roi ngựa màu đen từ trong túi, nhìn Quy Tiếp rồi cười lạnh.

Quý Tiệp cũng rất phối hợp với hứng thú của hắn, nhiệm vụ của cô chính là
thét lên thật chói tai, cố tình giả vờ như đang hoảng sợ, cực kỳ hoảng
sợ.

Đột nhiên, roi thứ nhất rơi trên người Quý Tiệp, bộ quần áo

đen bó sát người bị dây roi làm rách ra, một vùng trắng như tuyết trước
ngực hiện ra như ẩn như hiện.

Chết tiệt! Chờ một chút nữa cô sẽ
bắt được hắn, nhất định cô sẽ móc hai con mắt của hắn ra để tránh hắn
nói xuyên tạc bậy bạ về thanh danh của mình.

Càng đáng chết hơn
nữa chính là đám đồng nghiệp của cô, bọn họ chết dẫm ở đâu rồi? Sau
không xuất hiện ngay bây giờ chứ? Chẳng nhẽ họ thật sự để cho tên này
làm ô nhiễm sự trong sạch của cô sao?

Trời ơi! Cuối cùng họ cũng đã đến!

Chờ họ đem bản mặt không còn chút máu của tên biến thái kia ra trước công
lý, Quý Tiệp tức giận mở miệng “Các người chết hết rồi hả? Còn không mau qua đây giúp tôi, còn đứng ở đó nhìn gì hả?”

A Cường bắt đầu cởi dây trói cho Quý Tiệp và cười cợt nói: “Chậc chậc chậc! Không ngờ vóc dáng của cô lại đẹp đến thế.”

Bốp một tiếng, Quý Tiệp cho một thưởng vào đầu của A Cường một tiếng vang
dội “Có tin rằng nếu cậu nói nhảm thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ đấm mù mắt phải của cậu, sau đó lại đâm mù con mắt bên trái xem sau này cậu
còn dám nhìn lén thân thể của bổn tiểu thư nữa hay không, còn dám giễu
cợt bản tiểu thư nữa hay không.”

“Không dám, không dám, về sau
không dám nữa.” A cường dùng đôi tay bảo vệ mắt mình, thật là sợ lão già Quý Đại Chân móc hai con mắt mình ra.

Ông trời ơi! Hôm nay sao hoả khí của Quý Tiệp lại lớn như vậy chứ? Chỉ đùa một chút cũng không được sao?


Quý Tiệp lạnh lùng liếc nhìn đồng nghiệp một cái rồi mạnh mẽ cướp chiếc áo
khoác mà A Cường đang mặc, vuốt vuốt cổ tay đau đớn của mình, nói thầm:
“Thực là tức chết mà, về sau đừng hòng bắt ta tham gia vào nhiệm vụ quái quỷ này nữa.”

Mất một ngày chấp hành công vụ, Quý Tiếp định trở
về chỗ của mình nhưng lại phát hiện ra…Aaaaaaaaa! Không thấy chìa khoá
nhà đâu. Nó đi đâu rồi?

Quý Tiệp đang ngồi lục tìm tất cả các nơi nhưng cả trong lẫn ngoài đều không thấy, cô lại còn đang mệt muốn chết, đột nhiên một ý tưởng loé lên: Nếu không phải thì chỉ còn “Nơi đó” là
nơi duy nhất để đi!

Mặc dù bác sĩ đã nhiều lần nói với cô, muốn
cô thề rằng sẽ không bao giờ đến đó nữa nhưng bây giờ là tình trạng đặc
biệt, cô không phải cố ý muốn đến đó, cho nên, bác sĩ chắc cũng không
trách mắng cô đâu.

Khoé miệng Quý Tiệp giương lên, lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, bánh xe chuyển động một lúc rồi vòng qua hướng một khu vực khác.

Đó là một ngồi nhà biệt thự không mở đèn, cho thấy chủ nhân của nó vẫn chưa về.

Không tệ! Điều này làm cô dễ dàng hành động hơn. Quý Tiệp nước đến cầu thang
lên lầu hai, thân thể nhẹ nhàng bước qua ban công, cô nhón chân sờ xem
vật kia còn ở chỗ cũ hay không.

Vẫn còn! Cô chạm vào.

Giày vải, áo lót, áo sơ mi, quần jean…còn có cả quần lót nữa! Dương Sĩ Bảo
vừa đi dọc cầu thang lên lầu vừa nhặt đồ, sắc mặt của anh càng lúc càng
kém đi.

Chết tiệt! Nha đầu Quý Tiệp kia, chắc hiện giờ đang không mặc gì cả.

Dương Sĩ Bảo mệt mỏi về nhà, tưởng có thể về là ngủ ngay, nhưng không ngờ
rằng mình vừa bật đèn lên lại thấy quần áo con gái la liệt từ cầu thang
kéo dọc theo lên phòng anh, mà cái người gây ra lại đang chiếm giường

của anh ngủ một giấc ngon lành!

Thật là tức chết mà, cô ta cứ như không thể chờ được ấy! Đã cởi hết sạch rồi sao?

Quan trọng nhất là, giờ cô đang ngủ trên giường của anh, vậy anh muốn ngủ thì phải làm sao?

“Cô mau đứng lên cho tôI!”

Dương Sĩ Bảo tung một cước đá vào mông Quý Tiệp.

“Muốn chết hả? Là ai, ai đá vào mông bà hả?” Quý Tiệp đang ngủ chợt lãnh một
phát đá nên cô trở nên cáu gắt, mắt còn chưa mở ra đã vội vàng tìm người kia để trả thù.

Cô tức giận đứng thằng dậy thét lớn.

Chết tiệt, cô thật sự là không mặc đồ! Dương Sĩ Bảo nhanh chóng dùng chăn
vứt vào mặt cô. Dáng người mảnh khảnh của cô, anh thật sự không muốn
nhìn thấy.

“A Bảo” Dương Sĩ Bảo đã trở về, Quý Tiệp vui mừng chạy đến nhảy lên người anh.

Nhưng Dương Sĩ Bảo lại tung một cước làm cô ngã lăn quay.

Hu hu hu~~~ Thật là đau đó! Tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy?
Quý Tiệp cố gắng giả vờ đáng thương, nhưng Dương Sĩ Bảo căn bản không
muốn cô gái ‘được voi đòi tiên’ này.

“Không phải tôi đã cảnh báo
cô không được tuỳ tiện đến nhà tôi nữa sao? Tại sao không nghe lời tôi?
Tại sao biết rồi còn cố tình vi phạm hả?” Dương Sĩ Bảo cực kỳ tức giận,
anh đem đống quần áo vừa nhặt trên mặt đất lên ném vào mặt của Quý Tiệp.

Anh không thích Quý Tiệp coi nhà anh như nhà của mình. Mà động tác toàn
thân anh đã thấy rõ, nếu Quý Tiệp đủ thông minh thì cô nên hiểu anh đã
cố gắng chịu đựng trong lòng, cái câu không thốt lên lời kia là có ý gì, nhưng………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận