Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Từ trước đến nay Kiều Tiểu Tuệ luôn là người có kế hoạch. Mỗi ngày đều quy định giờ giấc thức dậy, giờ giấc rửa mặt ăn cơm, giờ giấc đến trường đi học, mười mấy năm
chưa bao giờ thay đổi.

Khi gần thi đại học thì cô dành thêm nửa giờ trước khi rời giường để chạy thể dục, hết sức hăng hái.

Đáng tiếc kế hoạch không tồn tại lâu, ngay ngày đầu tiên thi vào trường đại
học, Kiều Tiểu Tuệ đúng giờ rời giường, khi đang nhàn nhã rửa mặt, Mẹ
Tiểu Tuệ bất ngờ: “Còn dư bao nhiêu thời gian đâu mà con chậm chạp vậy?
Địa điểm thi và trường cách xa nhau lắm biết không?”

Kiều Tiểu
Tuệ ngây người một chút, vội nhìn sang đồng hồ, phát hiện đồng hồ báo
thức chạy sai nửa giờ. Cô lập tức hét lên vội vàng cầm sữa và bánh mì
chạy ra khỏi cửa, thời gian từ khi ra khỏi nhà đến trường mất khoảng 40
phút.

Thật không thể ngờ được, nhờ vào việc đồng hồ chạy sai nửa
giờ đã làm cuộc sống của Kiều Tiểu Tuệ từ đó rẽ sang một hướng không thể tưởng tượng được.

Đợi vất vả một hồi thì xe bus mới đến, trên xe chật cứng người, Kiều Tiểu Tuệ dùng sức chín trâu hai hổ mới chen được
lên xe, người vã đầy mồ hôi.

Mỗi một trạm lại có thêm người lên
xe, xe lảo đảo chạy về phía trước, vừa đến gần trường thì có một cặp lên xe, sau khi lắc lư 20 phút thì trên xe không còn lại mấy người, chỉ có
Kiều Tiểu Tuệ trường học ở xa nên còn ngồi lại trên xe.

Tính toán lại thời gian, tính toán khả năng kẹt xe và sự hỗn loạn của đường xá,
từ đây đến trường còn mất khoảng 20 phút nữa, như vậy thì quá sát giờ
thi. Kiều Tiểu Tuệ quyết định thật nhanh, ở trạm tới, Kiều Tiểu Tuệ
xuống xe chạy bộ khả năng sẽ đến trường nhanh hơn.

Ai ngờ sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Vì chỉ lo cắm đầu chạy cho nhanh đến nơi, khi
chạy qua một ngõ nhỏ cô đã va vào một chiếc xe đạp mới cóng, mà còn là
xe đua nữa.

Tốc độ cả hai đều rất nhanh, nên khi va vào nhau,
Kiều Tiểu Tuệ bị thương không nhẹ, còn chiếc xe thì không bị gì, chất
lượng thật không tồi mà!

Người trên xe vội vàng chạy đến chỗ cô,
nhìn vết thương trên đùi của Kiều Tiểu Tuệ chảy máu không ngừng, vội
nói: “Tôi mang cô đến bệnh viện.”

“Tôi muộn giờ thì đại học mất
rồi…” Đến lúc này mà giọng nói phát ra của Kiều Tiểu Tuệ vẫn vô cùng
bình tĩnh, còn lại có 5 phút nữa thôi.

Người kia mở to mắt, vỗ đùi: “Chỗ nào, tôi đưa cô đi.”


“Trường trung học 13.”

“Mẹ kiếp, là chỗ nào vậy, tôi không biết chỗ đó!” Từ sau khi tốt nghiệp sơ
trung, anh chưa từng tiếp xúc lại với trường học, trừ bỏ những trường
anh đã học qua, còn lại một trường anh cũng không biết!

“Tôi
biết.” Kiều Tiểu Tuệ vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần đến trước nửa giờ đầu
tiên của giờ thi là được rồi. Với lại hôm nay thi ngữ văn, hai tiếng
rưỡi, thông thường cô làm ngữ văn bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi.

“Chỉ đường nhé!” Người kia đặt Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau xe, xé một đoạn vải
trên tay áo xuống, quấn trên đùi Kiều Tiểu Tuệ: “Một lát sẽ không chảy
máu nữa!”

“Ừm” cô gật đầu, loại vết thương ngoài da này, chỉ cần
không trúng vào động mạch, không cần băng bó thì một lát sau máu sẽ
ngưng chảy thôi.

Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau lưng người kia, anh ta
quả thực đã đem xe đạp biến thành Ferrari, cô nhìn thấy những chiếc xe
máy bị anh bỏ lại đằng xa sau lưng mình….

Vừa nhìn thấy trường 13 thì cũng là lúc tiếng chuông cuộc thi vang lên, Kiều Tiểu Tuệ nhẹ nhõm
thở một tiếng, cuối cùng cũng đến kịp giờ thi rồi.

Không ngờ người kia hỏi: “Tiếng đó là tiếng gì vậy?”

“Đây là tiếng chuông thông báo thi của trường 13, đi vòng qua là cửa Đông là đến cửa chính, phải đi khá xa nếu chạy nhanh một chút thì cũng được.”

“Mẹ kiếp! Đến giờ thi tới nơi rồi còn cửa lớn của nhỏ gì nữa, tôi không học trung học cũng biết con đường ngắn nhất là gì nữa đó!” Nói xong anh
dựng xe, đem Kiều Tiểu Tuệ xuống, chỉ vào bức tường cao trước mắt: “Trèo tường đi!”

Kiều Tiểu Tuệ nhìn cái chân bị thương của mình, lại
nhìn độ cao của bức tường, tự cảm thấy cho dù mình bình thường mạnh mẽ
chắc cũng không leo được bức tường thế này.

“Nhìn gì vậy, có anh trai đây!” Người kia vỗ ngực, ôm Kiều Tiểu Tuệ chỉ lên vai mình: “Leo lên!”

Kiều Tiểu Tuệ là người khi đã quyết định điều gì thì không bao giờ do dự, đã bị người ta khiêng đến thế này rồi, còn do dự gì nữa đâu, bấy giờ bám
lấy đầu tường, dùng sức leo lên, sau đó mới tự hỏi, vậy làm sao xuống
đây? Ai ngờ cô mới leo đến đầu tường, thì một chiếc xe đạp bay qua, trực tiếp rơi xuống đất, bánh xe từ tròn thành méo luôn rồi.

Lúc này
người kia cũng đã ngồi trên đầu tường, ôm Kiều Tiểu Tuệ nhảy xuống, anh
ta nhảy rất vững vàng nên Kiều Tiểu Tuệ hoàn toàn không thấy sợ hãi.


Ngay sau đó anh ôm Kiều Tiểu Tuệ đặt sau xe, hướng về trường học cách đó
không xa chạy đi, bánh xe méo mó chạy đảo qua đảo lại, xóc nảy trên
đường khiến dạ dày cô như muốn nhảy cả ra ngoài.

Tới chỗ, anh đẩy ngã xe, cũng không nghỉ, ôm Kiều Tiểu Tuệ chạy vội lên lầu. Bảo vệ muốn ngăn anh lại bị anh một cước đá văng, thừa lúc người kia chưa kịp phản
ứng tiếp tục hướng tòa nhà chạy tới.

Vọt tới tầng cao nhất, anh mới cúi xuống hỏi: “Em thi phòng nào? Chỗ nào vậy?”

“Phòng 109, ở lầu 1…”

“Mẹ kiếp!” người kia chửi một tiếng, lại ôm người chạy xuống, tòa nhà này
tổng cộng sáu tầng, từ lúc anh leo tường xuống tới giờ thời gian toàn
đặt ở mấy tầng lầu.

Tới lầu một, liền thấy người bảo vệ gặp lúc nãy, anh ta còn dẫn thêm hai người nữa, xông lên: “Các người làm gì ở đây?”

Người kia không để ý, ôm người chạy còn nhanh hơn mấy người kia, đến phòng
109, một cước đá văng cửa phòng, la lên: “Ở đây còn một người, cô ấy đến muộn mấy phút thì thu bài cô ấy chậm mấy phút đấy!”

Kiều Tiểu
Tuệ bị anh ta ôm trong ngực cảm thấy thật mất mặt. Phòng thi 2 giám thị
cộng thêm tất cả thí sinh là 31 người, 62 con mắt nhìn chằm chằm cô, áp
lực thật lớn mà, cô đem đầu vùi vào lòng người kia, không dám ngẩng lên. Thật may là trường thi không phân người học cùng lớp thi cùng, nếu
không thì quá mất mặt rồi!

Sau khi ôm Kiều Tiểu Tuệ đến chỗ ngồi
xong, người kia bị hai bảo vệ túm ra cửa, đằng xa còn nghe thấy tiếng
anh ta: “Buông ra, tôi còn phải chờ cô ấy thi xong để mang cô ấy đến
bệnh viện nữa!”

Cũng từ xa vọng lại tiếng quát của bảo vệ: “Ra ngoài kia mà chờ!”

Kiều Tiểu Tuệ cầm bài thi, tâm tư phiêu đãng, thật tiếc, còn chưa biết tên….

Sau khi thi xong, Kiều Tiểu Tuệ khập khiễng ra ngoài, nhìn cửa lớn bước chân có chút hư ảo.

Lúc này bên cạnh có tiếng gọi: “Cô bé què chân 109, tôi ở đây này!”

Cô quay đầu nhìn lại, người buổi sáng chở cô trên chiếc xe đạp quái dị
đang đứng bên tường canh chừng cái gì đó. Nói là canh chừng vì người kia cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, như là đang trốn tránh ai.

Kiều
Tiểu Tuệ bước thấp bước cao đến bên cạnh anh, anh vội chạy đến ôm cô:
“Người bảo vệ cửa lúc nãy không cho tôi vào sân trường đợi, chắc chắn

anh ta còn tức tôi lúc nãy đá anh ta một cái đó mà!”

Kiều Tiểu
Tuệ muốn nói là trong thời gian thi, những ai đến đón thí sinh đều không được vào sân trường, tất cả đều phải đứng ở cổng, chỉ có người thần
thông quảng đại như anh mới vào được thôi. Vào bằng cách nào thì cô có
thể tưởng tượng được, vì ban đầu chỉ có bánh xe sau bị cong, bây giờ cả
bánh trước cũng cong luôn rồi.

Cô bị anh đặt ngồi sau xe, tiếp tục xóc nảy chạy ra khỏi cổng, vượt qua tất cả thí sinh trên đường.

Sờ sờ cái mông bị đau, Kiều Tiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu đây?”

“Đi bệnh viện.”

“À.”

Lúc xử lý miệng vết thương Kiều Tiểu Tuệ cũng cẩn thận quan sát người kia.
Rất cao, dáng người không tồi, lúc nãy ngồi sau xe cô vụng trộm sờ
soạng, có cơ bụng. Chân dài, quần vừa vặn hai chân, nhìn qua rất có sức
bật, hèn gì chạy trốn nhanh như vậy, một cước lúc nãy của anh chắc người bảo vệ kia phải đau lắm…

Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, người kia
cũng thấy cô đang nhìn trộm, anh nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng
khểnh nhỏ, cực kỳ đáng yêu, trong nháy mắt giết chết Kiều Tiểu Tuệ, cô
cũng muốn có răng khểnh nữa!

“Kiều Tiểu Tuệ, anh tên gì?” Trên đường xóc nảy trở về, cô hỏi anh.

“Anh Dương, gọi là anh Dương được rồi!”

“A. Dương Dương.”

“Mẹ kiếp! làm sao em biết anh tên Mạc Dương Dương? Không được, gọi là anh Dương thôi!”

“Dương Dương.”

“Mẹ kiếp!”

Kiều Tiểu Tuệ được công nhận là tài nữ, thi đậu đại học y là chuyện bình
thường, dù mang vết thương ra trận cũng không ảnh hưởng đến năng lực của cô. Thi đậu đại học y là chuyện vinh dự của cả nhà, trong trường thì
dán bảng vàng danh dự, ai gặp cũng đều chúc mừng, riêng chỉ có một người không vui.

“Em đi thủ đô anh nhớ em làm sao bây giờ?” Trước khi đi Bắc Kinh một ngày Mạc Dương Dương kéo người ra nói chuyện.

“Đưa ảnh chụp cho anh.”

“Mẹ kiếp! ảnh chụp không thể ôm, không thể hôn, không thể sờ!”

“Người thật anh cũng chưa hôn được, nhưng anh chụp anh có thể hôn đấy chứ!”

“Mẹ kiếp! Người thật anh mới hôn được chứ!” Mạc Dương Dương liền ôm Kiều
Tiểu Tuệ giở trò đùa bỡn lưu manh, kết quả chưa kịp làm gì thì “Bẹp” bị
người ta hôn một cái!

Kẻ luôn bưu hãn Mạc Dương Dương ngây người

như phỗng tại chỗ, trước giờ toàn anh đùa giỡn người khác, vậy mà lần
này lại bị người khác đùa giỡn! Kiều Tiểu Tuệ mặt không đổi sắc, cứ như
chưa từng xảy ra chuyện gì nhìn Mạc Dương Dương.

“Mẹ kiếp! Anh bị đùa giỡn ư?!”

“Em chịu trách nhiệm!”

“Hả?”

“Không muốn sao? Vậy thì quên đi!”

“Muốn, muốn, muốn, muốn!” mấy chữ “muốn”liên tục mà âm điệu ngày càng cao hơn, Mạc Dương Dương lẻn lên phía trước ôm Kiều Tiểu Tuệ: “Hôn lại cái nữa!”

Kiều Tiểu Tuệ đẩy cái mặt sát mình ra: “Sau này còn cưỡi xe đạp chở em không?”

“Có chứ!”

“Có đi Bắc Kinh thăm em không?”

“Đương nhiên rồi! Có chết cũng phải đi!”

“Sửa bánh xe đạp chưa?”

“Lười sửa, vẫn chạy rất tốt!”

“Được, vậy hôn đi!”

“Hả?”

“Lúc nãy em hôn anh. Giờ đổi lại là anh chứ!”

Sau này theo tổng kết của Mạc Dương Dương, sở dĩ anh cưới Kiều Tiểu Tuệ
chính bởi vì cả thiên hạ này không ai theo kịp suy nghĩ của anh, anh
luôn vượt quá mức qui định. Duy chỉ có Kiều Tiểu Tuệ là luôn suy nghĩ
trước anh một bước, cưỡi xe đạp cũng đuổi không kịp. Nghe đồn về sau anh mua xe việt dã là để đuổi kịp ý nghĩ của vợ, dù sao thì xe đạp cũng
chậm quá mà.

Thời điểm lúc đầu hai người họ lấy nhau, người nhà
Kiều Tiểu Tuệ sống chết không đồng ý.Đường đường là nghiên cứu sinh mà
lại lấy một thằng lưu manh không ra gì.

Kiều Tiểu Tuệ nhanh chóng quyết định, đem Mạc Dương Dương kéo lên giường cởi quần áo:

“Làm gì vậy?”

“Sinh em bé, em nghiên cứu kỹ rồi, bình thường cứ như vậy là sẽ kết hôn được!”

“Mẹ kiếp! Em xem loại sách gì vậy hả?!”

……..

Mạc Dao Dao từng hỏi qua Kiều Tiểu Tuệ, tại sao cô lại chịu lấy mãnh thú như Mạc Dương Dương?

Kiều Tiểu Tuệ chỉ cười không trả lời,cô sẽ không nói cho người khác là cô coi trọng cái kẻ cưỡi xe đạp quái dị đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận