Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Thấy sắp cập bờ, Phượng Như Ảnh giảm tốc độ của chiếc thuyền nhỏ lại, từ từ hướng tới gần bờ. Lúc này, đa số nhân viên cảnh vụ trên bờ vẫn bị sự cố mới phát sinh cản trở, chỉ có một số ít vẫn chú ý tình hình trên sông.

Bọn họ thấy thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh muốn cập vào bờ, thì nhanh chóng chạy về phía đó.

Trên bờ mấy người bọn Hỏa dẫn theo thủ hạ của Lan, đang đợi ở đó, thấy thuyền nhỏ đang lái về phía bờ, thì chuẩn bị tiếp ứng thật tốt.

"Ngữ, mấy người ở gần chúng ta có vấn đề." Mai nhìn mấy người xem náo nhiệt bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.

Lúc đầu cô chỉ chuyên tâm chú ý tình hình trên sông, đối với những người xem náo nhiệt bên cạnh này hoàn toàn không có quan sát và chú ý kỹ. Lúc này, Mộc Vân Phong phải cập bờ rồi, thì cô mới quan sát bên cạnh mình một chút.

Việc quan sát này, làm cô thấy có vấn đề, những người này không phải là người đi xem náo nhiệt đơn giản như vậy. Xem bộ dạng của bọn họ, cả đám người đều trải qua quá trình huấn luyện của bang phái.

Đặc biệt là tay của bọn họ đè chặt lên quần áo, nếu như cô đoán không sai, chỗ bàn tay đè lại, mặc dù không nhìn thấy, mặc dù che giấu ở dưới quần áo, Mai dám đoán chắc đó nhất định là súng lục.

"Mình cũng đã nhìn ra." Ngữ nghe Mai nhắc nhở, nhẹ nhàng đáp lời, cô cũng vừa mới nhìn ra. Bởi vì lúc thuyền nhỏ của Mộc Vân Phong mới vừa lái về hướng bên này, cô cảm thấy người bên cạnh mình khẩn trương.

Cho nên liền cố ý đưa ánh mắt sang phía họ, theo dõi. Vừa nhìn lập tức phát hiện ra có vấn đề, cô phát hiện những người này đều đang mang dáng vẻ giống như sắp đi vào trận chiến.

Kiểu biểu hiện này hoàn toàn không phải là biểu hiện nên có của người đi xem náo nhiệt, nếu như là bình thường dân chúng không muốn rước họa vào thân, như vậy bọn họ sẽ trực tiếp rời đi, chứ không phải là dáng vẻ chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào như vậy.

"Nán lại đã, lão đại vừa lên bờ, mình hộ tống chị ấy rời đi, các cậu phụ trách ngăn cản phía sau lại." Hỏa nghe được hai người nói chuyện với nhau, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lướt qua những người bên cạnh, ánh mắt lạnh đi, rồi phân phó.

Tuy rằng những người bên cạnh này không phải ít, xem ra dáng dấp thân thể cũng không tồi. Nhưng cô tin tưởng chị em của mình, nhất định có thể đối phó được với những người này.

Mà giờ khắc này, mấy chiếc thuyền mới vừa bị Phượng Như Ảnh bỏ lại, những người trên thuyền thấy Phượng Như Ảnh lại đùa bỡn bọn họ, lại lướt qua trước mặt bọn họ.

Cơn tức này sao có thể nhịn được đây. Sở dĩ bọn họ xuất hiện cũng là bởi vì đám ca nô của Hồng Thanh đã đuổi theo rất lâu rồi cũng không thể đuổi kịp Phượng Như Ảnh, dưới cơn nóng giận của Hồng Bưu mới khiến cho bọn họ ra tay.

Bọn họ chính là người trong nội bộ Hồng bang, nếu như bọn họ ra tay vẫn không thể chặn được thuyền nhỏ lại, để cho người trên thuyền chạy thoát, như vậy bọn họ còn mặt mũi nào đi gặp Hồng Bưu nữa.

Nhất là Hồng Lam người phụ trách mấy con thuyền nhỏ này, anh ta đứng ở đầu thuyền nhìn chiếc thuyền nhỏ ngày càng gần bờ, trong mắt bốc lửa, trong mắt đảo qua một chút toan tính tàn nhẫn. Anh ta mới vừa cam đoan trước mặt Hồng Bưu, nếu như không bắt được Phượng Như Ảnh bọn họ sẽ dùng đầu người để đền bù.

Nhưng hôm nay, thấy bọn Phượng Như Ảnh sắp cập bến, sắp trốn thoát. Anh ta không cam lòng, anh ta không cho phép. Anh ta sao có thể để bọn Phượng Như Ảnh chạy trốn trước mắt mình. Không, tuyệt đối không thể.

Huống chi anh ta không muốn thua bởi Hồng Thanh, cho nên hôm nay anh ta nhất định bắt được người trên thuyền phía trước kia. Như vậy mới có thể làm cho Hồng Bưu nhìn mình với con mắt khác, mới để cho anh ta thay thế được vị trí của Hồng Thanh ở lại bên cạnh Hồng Bưu.

Nghĩ tới đây, Hồng Lam quay đầu lại nói nhỏ với một tên đang ở bên cạnh, sau đó người nọ đáp lời: "Hiểu rõ." rồi lập tức xoay người vào buồng lái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui