Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

KING?

Là đội thần bí trong trận phá vòng vây dùng tốc độ siêu tốc 15 phút thắng được, sau đó trong trận thi đấu đội lại dùng 15 phút chiến thắng Đại Gia Môn kia?

Thanh âm của nữ sinh cũng không lớn, nhưng bởi vì tất cả mọi người vẫn đều chú ý Chu Quân, cho nên cũng nghe được những lời này.

Atan và Đại Gia Môn đều đứng dậy theo bản năng, năm người khoan thai đến chậm này, trong mắt phát ra hào quang chói lóa. Không phải địch ý, mà là chiến ý, theo một ý nghĩa nào đó, hai đội này đều là bại tướng dưới tay KING, đương nhiên sẽ vô cùng quan tâm đối với các thành viên của KING.

Hiện tại, rốt cuộc KING cũng muốn lộ ra bộ mặt thật, bọn họ có thể không kích động có thể không hưng phấn sao?

"Các người chính là KING?"

Chu Quân hỏi theo bản năng.

Nữ sinh đi đầu gật đầu một cách lạnh nhạt, cực kỳ hiển nhiên, cô chính là người đứng đầu của đội này.

Ngay khi Chu Quân chuẩn bị hỏi gì đó, một thanh âm không dám tin từ bên cạnh truyền tới. Trong loại trường hợp này, cái thanh âm ồn ào này đã khiến cho rất nhiều người không vừa ý.

"Triệu Nghị? Lãnh Tâm Nhiên? Sao có thể là các người? Sao các người có thể là KING? Nực cười!"

Nếu là bình thường, tuyệt đối Vệ Kính Khải sẽ không có lá gan lớn như vậy dám nói chuyện trước mặt Chu Quân. Nhưng mà hiện tại, khi nhìn đến đám người kia cư nhiên là người quen liền khống chế không được trực tiếp hô to ra tiếng.

Sau khi nói xong mới phát hiện hành động của mình kích thích đến mức nào, nhưng Vệ Kính Khải lại nổi lên dũng khí nói với Chu Quân: "Thầy Chu, mấy người này tuyệt đối không phải là KING. Mấy người này, đều là sinh viên năm nhất. Nam sinh này, lúc trước là thành viên xã máy tính của tụi em, nhưng sau đó vì vấn đề nhân phẩm mà bị khai trừ. Người như thế sao có thể là KING? Thầy Chu đừng để cho bọn họ lừa!"

Nam sinh đẹp trai với nụ cười sáng lạn trên mặt kia, cũng chính là Triệu Nghị, sau khi nghe thấy Vệ Kính Khải nói xấu trực tiếp phát ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường: "Có không tốt thì cũng không có như người nào đó chỉ trong mười phút đã bị giải quyết rồi! Bỏ đi mặt mũi của mình cũng không sao cả, thiếu chút nữa còn đập bể bảng hiệu của Yến Đại, quan trọng hơn là, còn làm liên lụy đến cả quốc gia!"

Chu Quân cũng hiểu được tên Vệ kính Khải này quá không có mắt nhìn rồi. Hiện tại trong loại tình huống này, sao có thể xuất hiện kẻ giả danh lừa bịp chứ? Cũng không phải lúc trao giải, đợi lát nữa phải vào trận đấu, là trận đấu giành lại thể diện của giới máy tính Trung Hoa trước mặt mấy trăm người, sao có thể có người không biết điều đến giả mạo tuyển thủ dự thi chứ?

"Được, đã đến giờ, bắt đầu trận đấu đi."

Nhìn thấy đã đến tám giờ, Lãnh Tâm Nhiên tuy không thích đám người mới đến, nhưng lại càng không thích trễ giờ, trực tiếp mở miệng phá đi cục diện giằng co hiện tại.

Chu Quân sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp hiện tại quan trọng nhất là trận đấu. Chẳng quan tâm việc tính sổ với Vệ Kính Khải, hỏi thẳng: "Các em đúng là KING?"

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Dạ."

Cùng không biết bởi vì vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, hay bởi vì biểu hiện của năm người này đặc biệt thoải mái, khiến cho Chu Quân thầm thở phào nhẹ nhỏm. Xoay người hướng về phía đài chủ tịch: "Nếu đã đến, vậy thì bắt đầu đi."

Chu Quân đi đến chỗ của mình ngồi xuống. Trên đài chủ tịch, ông ta ngồi chính giữa, bên cạnh là Đông Phương Di và mấy giảng viên khoa máy tính của Yến Đại. Hai bên trái phải là các đội dự thi, bội bên là năm nam sinh nước N do Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đứng đầu, bên kia, năm cái ghế còn trống không, cực kỳ hiển nhiên, người dự thi còn chưa xuất hiện.

Mấy người Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vốn đang đắc ý hả hê, vừa nói chuyện với nhau vừa chơi máy tính, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay. Trước đó bọn họ đã có tìm hiểu, đội thua trong tay bọn họ lần trước, chính là cốt cán của xã máy tính trong trường này, cũng là năm người lợi hại nhất của xã máy tính. Ngay cả năm người này còn bị bại dưới tay bọn họ, vậy còn có gì phải lo lắng chứ?

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biết thân phận của Vệ Kính Khải là xã trưởng xã máy tính, dựa theo lý giải của hắn, xã trưởng là người lợi hại nhất, thực lực mạnh nhất. Mà bốn người còn lại, nếu có thể ở cùng một đội với hắn ta, vậy cũng tính là cao thủ máy tính số một số hai trong trường này. Cho nên hắn cảm thấy, ngay cả năm người lợi hại nhất trong trường này đều đã bị mình đánh bại, thì sợ gì?

Nói đến đây, hội sinh viên của Yến Đại độc tài thống trị cũng tính là chuyện tốt. Ít nhất, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không biết, cái gọi là xã trưởng xã đoàn này, căn bản không phải được chọn lựa nhờ thực lực, hoàn toàn là do hội sinh viên tự mình quyết định.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, người tri kỉ không hiểu đối phương, sao được xem là trận ác chiến được? Huống chi, chủ tướng khinh địch, sao có thể là bất khả chiến bại được!

Cho nên, tuy trận đấu còn chưa bắt đầu, kết cục đã được định sẵn rồi. Lần này, nhóm người Tiểu Quỷ Tử nhất định là bị chà đạp rồi!

Ngay khi mấy người Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cười đến vui vẻ, một nữ sinh ngũ quan tinh xảo dẫn đầu năm người theo thứ tự đi về phía hàng ghế đối diện. Một nữ bốn nam, trong đó, vẻ mặt nữ sinh kia vẫn nhàn nhạt, mặt không chút thay đổi, nhìn không ra vui giận. Hai hai nam sinh ngồi bên cạnh cô, một đẹp trai một thanh tú, tuyệt đối có thể xem là cực phẩm trong cực phẩm.

Tổ hợp như vậy, khiến cho cặp mắt đậu xanh của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nhíu chặt lại trong nháy mắt.

Diện mạo bình thường, đây là nỗi khổ riêng trong lòng hắn. Vì thế, từ nhỏ hắn đã tự an ủi chính mình, thứ quan trọng của người đàn ông không phải khuôn mặt, mà là thực lực. Đàn ông nói chuyện phải dựa vào thực lực, mới là đàn ông chân chính. Cho nên, hắn đem tất cả tâm tư đặt vào việc đề cao thực lực bản thân. Nhưng mà, dù là như vậy, hắn vẫn rất thù hận những kẻ cùng giới có diện mạo tuấn tú!

Rất không may, trong trường hợp đối địch này, Triệu Nghị và Lăng Vũ lại trở thù mục tiêu căm thù của hắn!

Bất quá, trái lại Triệu Nghị và Lăng Vũ lại không chút khẩn trương. Hai người nhàn nhã trò chuyện, từ từ mở máy tính của mình, xem chuyện sắp tới chỉ như một việc nhỏ không đáng để mắt đến mà thôi! Đợi đến khi năm người của KING đều đã ngồi xuống rồi, Chu Quân làm giáo khảo trận đấu, bắt đầu phát biểu. Đầu tiên là ông ta công bố quy tắc trận đấu, sau đó giới thiệu thành viên hai đội. Những sinh viên dưới đài khi nghe thấy đại biểu của Yến Đại là KING, một đám kích động hét to lên.

"KING!"

"KING!"

"KING! Cố lên!"

Một tiếng càng lớn hơn một tiếng, như bị cuồng loạn không ngừng vỗ tay tán thưởng, khiến cho sắc mặt của mấy người Thượng Dã Tiểu Thứ Lang trở nên khó coi.

Nhưng mà, không ai ngăn cản tiếng hò hét cổ động của sinh viên bên dưới.

Nơi này là Yến Đại, là địa bàn của Trung Hoa bọn họ, địa bàn của ta ta quyết định. Đã có lá gan đến địa bàn của người khác gây sự, vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận lửa giận của mọi người đi!

Lần này, ngay cả Đông Phương Di, cũng không có mở miệng ngăn cản những tiếng hò hét cổ vũ bên dưới. Cô không thích nhóm người Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, ngược lại, thậm chí cô còn cực kỳ chán ghét lũ nhóc luôn hung hãn làm càn này! Nhưng mà, thân là phó chủ tịch hội sinh viên của Yến Đại, là người phụ trách hội trao đổi lần này, cô tất phải suy nghĩ cho đại cục, cho nên, từ lúc Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biểu hiện ý khiêu khích bọn cô vẫn một mực nhường nhịn.

Nhưng mà, nhường nhịn cũng có giới hạn của nó. Tuy cô sẽ không chủ động ném đi mặt mũi của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhưng nếu có cơ hội, cô cũng sẽ không bỏ qua!

Cũng giống như lần trước, trận đấu lần này vẫn là CA.

Người xem dưới đài có thể trực tiếp theo dõi tình hình thi đấu của hai bên thông qua màn hình lớn. Theo tiếng hô bắt đầu của hệ thống, nhất cử nhất động của hai bên đều nằm dưới sự quan sát của ấy trăm người.

Theo một tiếng "Bắt đầu" của Chu Quân. Mười người hai bên bắt đầu mười ngón gõ như bay trên bày phím. Chu Quân nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng lại vô cùng khẩn trương. Cùng lúc, ông cũng rất tò mò thực lực chân chính của KING là thế nào, mà mặt khác, ông cũng có chút lo lắng cho kết quả của trận đấu.

Nếu KING cũng bị thua, vậy phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, sẽ phải giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ thật phải thừa nhận trình độ máy tính của Trung Hoa không bằng nhóm người Tiểu Quỷ Tử này sao?

Biểu hiện của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rất hung hãn, nói thật trước đó hắn vốn đã hung hãn. Không nói đến hắn, chỉ riêng bốn người bạn kia của hắn, đều là những người chơi CA giỏi nhất giới đại học. Thậm chí còn tham gia các trận đấu lớn của quốc tế, dùng trò chơi CA đại chúng hóa này tới khiêu chiến trình độ máy tính của Trung Hoa, chính là kế hoạch mà bọn hắn đã vạch ra từ sớm. Cho nên, lần trao đổi này, nước N đã cố ý tìm những người chơi CA giỏi nhất giới sinh viên từ khắp nơi đến.

KING sao? Cho dù là KING, bọn hắn cũng đánh toàn bộ trở thành COURAND (nguyên văn bản gốc nha, mình cũng không tra ra được nghĩa tiếng việt là gì nữa)! Hắn đã nghĩ xong hết rồi, đợi lát nữa đến lúc giành thắng lợi, hắn muốn thấy cảnh tượng bọn họ đổi tên thành COURAND.

Trận đấu bắt đầu đã được năm phút, hai bên đã chọn vũ khí xong, cả đội tiến vào trận đấu.

Tất cả mọi người cùng nín thở chờ đợi.

Sau đó, sau khi một nước chủ động phóng ra kỹ năng, trận đấu chính thức nổ ra.

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vốn đang tươi cười đầy mặt đắc ý đến hung hãn, sắc mặt lại như người bị bóp chặt cổ từ từ chuyển sang trắng bệch, ánh mắt trợn thật lớn, không thể tin vào hai mắt của mình.

Này...... này....... điều này sao có thể?

Hắn làm sao có thể thua?

Nhìn hai chữ đỏ tươi "You out!" trên màn hình, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đột nhiên đứng dậy, động tác mạnh đến nỗi cả cái bàn đều bị mang ngã, ngay cả máy tính cũng bị rớt xuống đất. Nhưng hắn căn bản chẳng quan tâm, hắn nổi giận đùng đùng mắng vài câu bằng tiếng N, sau đó trực tiếp vọt tới trước mặt mấy người Lãnh Tâm Nhiên, dụng tiếng Hoa cực kỳ sức sẹo nói: "Mày ăn gian!"

Nếu không ăn gian, bọn họ sao có thể thua trận chỉ trong mười lăm phút.

Dựa theo trình độ của bọn hắn, tuyệt đối có thể đối đầu với cao thủ quốc tế, sao có thể thua ở Trung Hoa có trình độ máy tính thấp kém như vậy?

Sự thật giống như sấm sét giữa trời quang này khiến cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không cách nào giữ bình tĩnh được nữa, chỉ có thể dùng cách thức điên cuồng này để phát tiết.

Thân là giám khảo, lúc này Chu Quân nên đứng ra chủ trì cục diện. Chỉ là ông ta vẫn không có phản ứng, không phải bởi vì ông ta kông muốn, mà là chẳng quan tâm. Bởi vì lúc này ông ta đang chìm vào cảm xúc chấn kinh cực độ, cũng chậm đi vài nhịp so với những tình huống chung quanh!

Trời ơi, lại là 15 phút?

Sao lại là 15 phút?

Trình độ của KING này tới cùng là đến đâu? Này....

Quan trọng hơn là, ông nhìn ra được, trong năm người này, dựa vào thao tác tổng thể mà nói thì xem như không tệ. Nhưng trong đó có hai người biểu hiện xuất sắc đến nỗi khiến cho ông phải líu lưỡi. Một người chính là nữ sinh dẫn đầu kia, trình độ máy tính của cô không tính là xuất sắc, nhưng thao tác di chuyển, xạ kích của cô đều biểu hiện như một người chuyên nghiệp. Thậm chí, căn bản cô còn không cần ngắm đã có thể trực tiếp xạ kích, mà gần như có thể xem là bách phát bách trúng! Một tiểu nữ sinh mười mấy tuổi, lại có thiên phú xạ kích cao đến mức này, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi!

So với nữ sinh này, Chu Quân càng có hứng thú với người biểu hiện xuất sắc kia hơn. Chính bản thân ông cũng là chuyên gia máy tính, tự nhiên nhìn ra được nam sinh tươi cười sáng lạn kia có trình độ máy tính cực cao. Có thể nói, trong năm người, nếu không có cậu ta, tuyệt đối không có khả năng thắng dễ dàng như vậy!

Thậm chí, Chu Quân còn hoài nghi, cho dù chỉ có một mình cậu ta, cũng có thể thắng được trận này! Nghĩ vậy, ông liền không khống chế được sự kích động, trực tiếp đứng dậy từ trên ghế, đi thẳng đến trước mặt Triệu Nghị.

"Bạn sinh viên này, tôi là Chu Quân, là hội trưởng phân hội liên minh máy tính, xin hỏi cậu có muốn nhận tôi làm thầy không?"

Chu Quân đã quên, trên người ông vẫn còn đeo micro. Cho nên, tuy thanh âm của ông không phải rất lớn, nhưng trải qua sự khuếch đại âm thanh của Micro, tất cả mọi người trong Đại Lễ Đường đều nghe được rõ ràng!

Cái gì?

Trời ạ?

Một trận thanh âm hít khí vang lên.

Hội trưởng phân hội liên minh máy tính, cư nhiên muốn nhận sinh viên này làm học trò? Trời ạ, đây là vinh quang đến mức nào chứ! Ngay cả bản thân Triệu Nghị, cũng chưa nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện tốt như vậy. Làm một thiên tài máy tính, hắn biết tổ chức liên minh máy tính này, cũng giống như Shangri-La của giới máy tính nha. Hiện tại, hội trưởng phân hội liên minh máy tính cư nhiên muốn nhận mình làm học trò, cũng quá........

Bất quá, tuy ngạc nhiên, nhưng Triệu Nghị cũng không trực tiếp nhận lời. Nếu trước đây, khi cậu còn là học sinh lớp F, có lẽ cậu sẽ lập tức đáp ứng. Nhưng hiện tại thì khác, cậu đã nhận lời với vương, trong vài năm anh ta không có ở đây phải canh giữ bên người nữ vương. Cực kỳ hiển nhiên, nếu cậu muốn trở thành học trò của Chu Quân mà nói, rất có khả năng sẽ phải rời khỏi nữ vương. Đây tuyệt đối không phải điều cậu muốn!

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có lúc vui lúc buồn, chia tay, gặp lại, phân li, gặp nhau, vốn là chuyện rất bình thường. Cậu cũng biết, mình không thể mãi mãi đi theo bên cạnh nữ vương. Nhưng mà, ít nhất, trong vài năm này, hẳn là cậu sẽ không rời khỏi!

Nghĩ như vậy, vẻ kinh hỉ trên mặt Triệu Nghị từ từ bình tĩnh lại. Nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vấn đề này, trước tiên em muốn cân nhắc cho kỹ."

Chu Quân không nghĩ tới chính mình cư nhiên sẽ nếm mùi thất bại! Đúng vậy, dựa vào thân phận của ông, có rất nhiều người nịnh bợ, còn có cái gì phải cân nhắc chứ? Trênthực tế, giờ khắc này ông có chút tức giận rồi. Nhưng khi ông nhìn vào cặp mắt trong suốt của Triệu Nghị, phát hiện bên trong sự trong suốt kia không có chút u tối nào thì từ từ bình tĩnh lại.

Có lẽ, cậu ta có chuyện gì đó khó nói?

"Trước đó em có nhận thầy nào chưa?" Chu Quân cảm thấy quyết định này của mình có chút kích động, nếu sau khi nhận học trò rồi mới phát hiện mình náo loạn đại ô long vậy thì không tốt rồi. Cho nên biện pháp tốt nhất là phải xác định thực lực của đối phương, thận trọng như thế thì hơn!

Triệu Nghị lắc đầu: "Không có."

Kỹ năng máy tính của cậu, đều dựa vào chính cậu tự học. Tuy lúc vừa bắt đầu trong nhà có nghĩ tới mời thầy giáo đến nhà dạy kèm cho cậu, nhưng cậu thật sự không thích có người quấy rầy trong lúc học tập, cho nên từ chối rồi.

Huống hồ, cậu cảm thấy, những cái cơ sở này, đều có thể tìm thấy trong sách. Cho nên từ lúc ba tuổi, món quà đầu tiên cậu nhận được chính là một chiếc máy tính xách tay. Mấy năm nay, máy tính của cậu gần như chất đầy cả phòng. Ừ đúng, trình độ máy tính của cậu cũng nhờ thế mà tăng vọt.

Lúc học tiểu học, sau khi nắm vững được cơ bản, cậu tìm một người để chỉ dạy. Bất quá chỉ hỏi ông ấy những vấn đề mình không hiểu mà thôi. Nhưng thời gian công tác của vị giáo viên này, đại khái không tới một tháng.

Bởi vì một tháng sau đó ông ta phát hiện, sở học tri thức của mình đã không thể thỏa mãn đứa nhỏ này rồi.

"Vậy em có thể thử một chút cho tôi xem không?"

Chu Quân có chút rộn rạo rồi.

Triệu Nghị không chút chần chờ. Nói thật, đã thật lâu rồi cậu chưa tìm thấy đối thủ ngang tầm. Người trước mắt này, là đại thần của giới máy tính Trung Hoa, nếu có thể thi đấu một trận với ông ta, nhìn xem giới hạn trình độ của mình đến mức nào, sẽ vô cùng có lợi đối với sự phát triển sau này!

Đợi đến khi Chu Quân giải quyết xong chuyện của Triệu Nghị, ông mới nhớ tới hiện tại mình đang là giám khảo của trận đấu.

Bất quá, chờ ông ta quay đầu nhìn lại, lại phát hiện tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang luôn kiêu ngạo kia lại suy sụp ngồi trên ghế dựa giống như chó mắc mưa, rốt cuộc không còn khí thế hung hãn như trước kia nữa.

"Được rồi, kết quả đã cực kỳ rõ ràng rồi. Trận đấu này, KING giành chiến thắng!"

Chu Quân vội vàng tuyên bố kết quả trận đấu.

Phía dưới truyền đến từng đợt tiếng hoan hô vang dội, Chu Quân hỏi những người bên cạnh chuyện đã xảy ra trong lúc mình giao đấu với Triệu Nghị. Sau khi biết Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chỉ bị đội trưởng của KING dùng tiếng N nói vài câu gì đó liền biến thành bộ dạng đó thì yên tâm. Chỉ cần không động thủ, chuyện gì cũng có thể thương lượng! Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hung tợn trừng mắt nhìn nữ sinh kia, cùng với hai nam sinh bên cạnh cô.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ tới, lần đó, cũng là ở trong này, trong khi hắn đang phát biểu thì có một nữ sinh xuất hiện, lặp lại một lần toàn bộ bài diễn thuyết của hắn, sau đó lại tạo ra cảnh tượng tất cả khách mời cùng rời tiệc. Chính là người này, hiện tại cô ta lại xuất hiện rồi! Cô ta là ác ma, cô ta tuyệt đối là ác ma!

"Cô tên là gì?"

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không muốn xuất hiện tình cảnh mình rối rắm vì đối thủ cả buổi lại ngay cả tên người ta cũng không biết, dùng loại giọng điệu bố thí hỏi. Nếu là người khác, có thể sẽ xuất phát từ tình cảm hay lễ tiết gì đó mà trả lời hắn. Nhưng đáng tiếc, người hiện tại đang đứng trước mặt hắn lại là Lãnh Tâm Nhiên, là Lãnh Tâm Nhiên mà cho dù thủ tướng một nước đứng trước mặt cũng không nhíu mày lấy một chút. Cô căn bản không thèm để loại tôm tép nhãi nhép như Thượng Dã Tiểu Thứ Lang này vào mắt, liếc cũng chẳng buồn liếc một cái, trực tiếp xoay người đi xuống.

Lăng Vũ đúng lúc ngăn hắn lại. Cậu cũng không phải là người dễ chọc, chỉ nhìn vóc dáng thôi đã cao hơn tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chẳng khác gì học sinh lớp 11 kia hơn mười centimeter, hoàn toàn là người không lồ với đứa nhóc mà!

"Hắc, tên nhóc, đó là sư phụ tôi. Muốn gây chuyện sao?"

Lăng Vũ vô cùng hung hãn nói.

Cậu nói đúng là tiếng Hoa, không phải không biết nói tiếng N, chỉ là cảm thấy thứ điểu ngữ kia quá khó nghe, quả thật là vũ nhục hình tượng của cậu. Dù sao cũng có phiên dịch viên ở đây, căn bản không cần lo lắng hắn nghe không hiểu.

Từ miệng phiên dịch viên, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biết được câu nói của tên nhóc đáng ghét trước mặt này. Nhưng mà, sau khi phẫn nộ, hắn thật sự không biết phải đáp lại đối phương thế nào. Trận đấu vừa rồi, quả thật là bọn hắn thua! Nhưng mà, vấn đề là, đến bây giờ hắn vẫn không biết tại sao mình lại thua!

15 phút, bọn hắn sao có thể bị người khác hạ gục chỉ trong 15 phút?

Tình huống trên đài cực kỳ đặc sắc, hơn nữa trận đấu cũng đã kết thúc, cũng không còn phải cố kỵ nhiều như trước nữa. Atan và Đại Gia Môn lúc trước vẫn đợi dưới đài rốt cuộc không nhịn được nữa mà vọt lên.

Bọn họ thân là người yêu thích CA, bây giờ tình cảm sùng bái với KING, giống như nước sông Hoàng Hà liên miên không dứt! Huống hồ, trận đấu lần này càng làm cho bọn họ phát điên.

15 phút nha!

Lại là 15 phút!

Kỳ thi đấu tuyển chọn, đối mặt với nhiều người thực lực không mạnh như vậy, bọn họ cũng dùng 15 phút để hoàn thành nhiệm vụ.

Trong trận thi đấu đội, đối mặt với đối thủ là đội Đại Gia Môn có thực lực xem như là hạng nhất giới CA trong nước, bọn họ vẫn dùng 15 phút để giành thắng lợi! Nếu nói hai lần 15 phút này là trùng hợp, vậy thì, vừa rồi, trong lúc đấu với nhóm Tiểu Quỷ Tử , bọn họ vẫn lại dùng 15 phút để giành thắng lợi!

Một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, nếu như ngay cả lần thứ ba cũng là trùng hợp? Vậy không khỏi quá khéo rồi sao? Còn khéo hơn cả chuyện xổ số trùng với số chứng minh của mình nha?

Huống hồ, ba trần đấu này, trình độ đối thủ đều khác nhau. Đối mặt với những đối thủ có trình độ khác nhau, thời gian thắng lại như nhau. Cái đó chỉ có một khả năng, KING vẫn luôn một mực che giấu thực lực chân chính của mình!

KING mạnh như thế nào? Thực lực cực hạn của KING là đến đâu?

Trong lòng bọn họ đều tràn đầy nghi vấn.

"Xin hỏi, cô là đội trưởng của KING sao? Tôi là đội trưởng đội Đại Gia Môn, tôi tên là Thạch Kiệt, đội của tôi đã từng đấu với cô trong lần thi đấu đội."

Thạch Kiệt, cũng là đội trưởng của Đại Gia Môn bước lên, nổi lên dũng khí chắn trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên nhìn anh ta, ngay khi Thạch Kiệt cho rằng mình sẽ gặp phải trắc trở, anh ta liền nghe thấy một thanh âm tuy lạnh lùng nhưng vẫn rất êm tai: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên. Các người rất lợi hại!"

Câu nói này, nếu do người khác nói, có lẽ sẽ cảm thấy đây là câu trào phúng. Vốn Thạch Kiệt cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen kia lại đột nhiên cảm giác được, đối phương không phải đang cười nhạo bọn họ, mà là lời nói thật.

Dưới loại tình huống này, Thạch Kiệt không biết phải làm sao cho tốt.

"Cảm ơn, các người lợi hại hơn." Lãnh Tâm Nhiên không chút khách khí gật đầu. Tổ hợp "Đại Gia Môn" này rất lợi hại, nhưng KING bọn họ lại lợi hại hơn. Bất quá, nghĩ vậy, đột nhiên cô có một chủ ý.

"Có định gia nhập KING hay không?" Thạch Kiệt bị dọa cho ngây ngốc.

Sau khi nhìn thấy thực lực sâu không lường được của KING, hiện tại cư nhiên bị hỏi có muốn gia nhập KING hay không, loại kích thích này, cũng tới quá đột ngột đi!

"Các người phối hợp tốt như vậy, tôi ở lại Đại Gia Môn thì tốt hơn. Hơn nữa, mấy người chúng tôi đều ở chung một phòng, tình cảm rất tốt."

Thạch Kiệt lắp bắp từ chối.

Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cô đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đối phương hiểu nhầm ý của mình rồi. Cô đã nói KING, cũng không phải chỉ là một đội cùng thì đấu CA với mấy tên Tiểu Quỷ Tử này, mà là cô muốn thành lập xã đoàn KING! Cái kia, mới đúng là thế lực chân chính mà cô muốn có!

Bất quá, ngược lại nam sinh này thật kông tệ.

Hiện tại người sáng suốt đều thấy được KING lợi hại đến mức nào, cậu ta có năng lực như thế lại vì tình bạn mà từ bỏ cơ hội này. Người như vậy, đáng trọng dụng.

"Tôi nói không phải là KING này. Hiện tại chúng tôi đang thành lập một xã đoàn, tên là KING. Mà hiện tại tổ hợp tham gia CA, chỉ là do các thành viên trong KING tạm thời kết hợp lại thôi. Nói cách khác, năm chúng ta không phải là KING chân chính. KING chân chính không phải là đội năm người chúng tôi, mà là một xã đoàn, một tổ chức mang tính xã đoàn."

Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi nói nhiều như vậy. Bất quá, trái lại cô thật sự rất xem trọng đội "Đại Gia Môn" này, trong cái xã hội đầy rẫy ham muốn hưởng thụ vật chất và các loại dục vọng này, tình cảm bạn bè đơn thuần thế này thực sự rất đáng quý!

"Cậu nói KING là một xã đoàn, không phải là một đội chơi CA?"

Thạch Kiệt không nói gì, ngược lại đội trưởng tóc đỏ của Atan đã tò mò mở miệng. Bất quá sau khi hỏi xong cô ấy liền chủ động giới thiệu: "Mình là Hà Tĩnh, là đội trưởng của Atan. Vừa rồi cậu nói thật sao? Trường chúng ta thật sự có xã đoàn tên KING sao?"

"Ừ. Bất quá còn chưa thành lập, đang trong quá trình tìm cách, nếu không ghét bỏ thì có thể cùng tới tham gia."

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt gật đầu.

"Tốt đó tốt đó, mình sẽ tham gia. Nhưng chỉ mấy người đã lợi hại như vậy! Chẳng phải trong đó càng có nhiều cao thủ hơn sao? Mình muốn, những ngày sau khi gia nhập khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc!"

Sau khi Hà Tĩnh thương lượng cùng các bạn liền hưng phấn trả lời.

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong con ngươi đen láy hiện lên ý cười nhợt nhạt.

"Kia, tôi có thể biết KING gồm có những ai không? Các cậu đều là thành viên của KING?"

So sánh với Hà Tĩnh, Thạch Kiệt ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn của trạch nam trái lại thận trọng hơn rất nhiều. Cũng không phải bởi vì cậu quá mức cẩn thận, mà là ở một số phương diện nào đấy nam sinh vẫn khác so với nữ sinh!

"Có mấy người chúng tôi, còn có mấy người bị hội sinh viên đuổi đi."

"Người bị hổi sinh viên đuổi?" Cả đầu Thạch Kiệt bắt đầu mờ mịt rồi.

May mà Triệu Nghị rốt cuộc cũng bớt chút thời gian chạy qua đây, nghe thấy Thạch Kiệt hỏi thì chủ động giải thích cái gì gọi là "Người bị hội sinh viên đuổi". Thạch Kiệt không phải là sinh viên năm nhất, đối với những danh nhân trong trường kia đã nghe nhiều nên thuộc, nghe nói những danh nhân đã sớm ẩn cư kia đều đã đến KING, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác kích thích rất kỳ quái.

"Bọn họ đều ở đó?"

"Ừ." Triệu Nghị gật đầu, sau đó cầm lấy máy tính của mình nhấn nhấn: "Kia, đây là thông tin cơ bản các thành viên của KING, anh có thể nhìn một chút."

Thạch Kiệt vội vàng bước tới gần nhìn xem, không tới một phút sau, liền bày ra khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng bám lên người Triệu Nghị: "Lão Đại, nhận tôi đi!"

Trời ạ, KING này, quả thật là hội sinh viên thứ hai nha. Thành viên trong đó, trên cơ bản đều là đủ loại thiên tài, là nơi thiên tài tụ hội, khẳng định là sẽ vô cùng thú vị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui