Diệp Thiến kích động chạy ra ngoài, quên cả mang dép, sau khi mở cửa ra, tiếng khóc la dưới lầu càng to, cũng càng thê thảm.
Âm thanh đó truyền ra từ nhà bếp, Diệp Thiến vừa tới lầu 1 liền xông vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, quản gia Lục đang cầm một cái thìa, một tay khác đang xách một bé trai, bé trai như búp bê, trắng trẻo đáng yêu.
Nhưng hiện giờ, trên cánh tay núng nính của bé trai có một vùng sưng đỏ, nổi bọng nước.
Quản gia Lục không biết Diệp Thiến tới, thấy Lục Thành vừa khóc vừa chửi bà ta là lão yêu bà, nụ cười trên mặt bà ta hung tợn đáng sợ, tiện tay lại múc một thìa nước sôi từ trong nồi, chuẩn bị hất lên mặt Lục Thành, miệng còn lải nhải: “Thứ hạ tiện, xem bà đây làm sao xử mày.
”
Đối mặt với gương mặt hung tợn của quản gia Lục, sắc mặt Lục Thành tái mét, liều mạng vùng vẫy muốn chạy đi.
Quản gia Lục thấy nó sợ hãi, càng cảm thấy thích thú, giơ tay lên, chuẩn bị tưới nước sôi lên mặt Lục Thành.
“A….
”
Một tiếng kêu thảm, nhưng không phải của Lục Thành mà là của quản gia Lục.
Lục Thành kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm cổ tay của quản gia bẻ xuống, mặt quản gia đỏ lên một mảng, nước nóng chảy xuống.
Diệp Thiến dùng ánh mắt lạnh băng nhìn quản gia Lục: “Tôi không biết đấy, một hạ nhân cũng dám cưỡi lên đầu chủ nhân ra oai, ai cho bà cái gan chó này?”
Quản gia bị nước sôi làm cho bỏng mặt, đang sợ hãi gào to, cộng thêm cổ tay đang bị Diệp Thiến bẻ xuống, đau không nói hết, kêu la giống như heo cắt tiết.
Đám người hầu trong biệt thự nghe thấy tiếng, vội vã chạy tới, vây quanh nhà bếp, nhìn chằm chằm Diệp Thiến.
“Còn ngơ ra đó làm gì, không mau bắt lấy người đàn bà điên này.
” Quản gia chửi to.
“Tôi xem ai dám.
”
Diệp Thiến dùng sức, kéo cơ thể mập mạp của quản gia ra cửa, giơ chân đá vào ngực bà ta, cơ thể mập béo lập tức bị cô đá văng ra mấy mét.
Tuy quản gia là phụ nữ nhưng vừa cao vừa mập, trông vô cùng đô con.
Người đô con như vậy lại bị Diệp Thiến dùng một chân đá văng ra mấy mét, đám người hầu khác thực sự sợ chết khiếp.
Họ đều là người được cử tới chăm Lục Trì và Lục Thành, Lục Trì là một kẻ bại liệt, Lục Thành lại là một đứa bé, Lục Minh Phong căn bản không tìm vệ sĩ, chỉ thuê mấy người phụ nữ tới.
Thấy Diệp Thiến đá bay quản gia Lục không tốn chút sức nào, đám người hầu vốn đang lăm le sợ đến mất mật, thậm chí khi quản gia bị đá bay, họ vô thức lùi về sau mấy bước.
Quản gia nằm trên đất rên rỉ, ánh mắt lạnh thấu xương của Diệp Thiến lướt qua toàn bộ người hầu: “Lần sau còn để tôi nhìn thấy các người dám ức hiếp Lục Trì hoặc Lục Thành, tôi sẽ lấy mạng chó của mấy người.
”
Nói lấy mạng chó là giả, Diệp Thiến là Huyền Thuật Sư, không thể mắc nợ máu, chỉ là hù dọa đám người này chút thôi.
Khi Diệp Thiến dọa người, hai mắt lãnh khốc, khí thế bức người, cộng thêm quản gia vừa bị đánh, nhất thời khiến đám người hầu cảm thấy cô giống như Diêm Vương sống, rõ là một người ghê gớm.
“Vâng, cô chủ…” Một người hầu nhanh trí trong đó đi lên muốn lấy lòng Diệp Thiến: “Cô chủ, cô đói rồi nhỉ, tôi nấu chút gì cho cô.
”
Ha…quả nhiên đều là kẻ hiếp yếu sợ mạnh.
Diệp Thiến nhìn cô ta, thấy cô ta bày ra bộ mặt nịnh nọt, lạnh giọng nói: “Cô nấu cháo cho thiếu gia.
”
“Vâng, cô chủ.
”
Diệp Thiến nghĩ ngợi, bổ sung một câu: “Nấu nhừ một chút.
”
Dặn dò xong, Diệp Thiến phát hiện quản gia Lục đã biến mất dạng, cô cầm tóc của bà ta bị cô nhân tiện giật xuống khi giáo huấn bà ta vừa nãy, cười khẽ một tiếng, muốn chạy, đừng có mơ.