Trans: Tue Man
__________________________________
"Các cậu có cảm thấy rằng...!Diệp Đàm có gì đó kỳ lạ không."
Một giọng nói ngập ngừng vang lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh của lớp học, thành công gây sự chú ý đến các bạn học ngồi xung quanh, ý thức tiếp theo là nhìn về hướng thiếu nữ ngồi ở bàn đầu tiên, một đầu tóc đen nhu thuận nằm ở phía sau, bộ đồng phục mà trường trung học Lan Anh mời danh sư thiết kế mặc lên người cô ấy thật vừa vặn, đúng lúc làm lộ rõ bóng lưng xinh đẹp, mảnh dẻ yểu điệu.
Thoạt nhìn không có gì khác so với bình thường, nhưng hình như lại có chỗ nào đó không giống.
Trường trung học Lan Anh là một trường trung học tư lập có tiếng ở thành phố S, học sinh có thể vào học không phú thì quý, đương nhiên, có những học sinh không xem trọng cao khảo ( thi đại học) như bọn họ thì cũng sẽ có những học sinh 3 tốt được nhà trường đặc biệt tuyển sinh vì hiệu suất lên lớp như Diệp Đàm.
Diệp Đàm là 1 người trầm mặc kiệm lời, với lại cô ấy nhỏ hơn so với bạn cùng lớp đến 3 4 tuổi, nghe nói là liên tục nhảy lớp, cả người cứ như là hình tượng thiên tài thiếu nữ được thiết lập trong phim điện ảnh, mỗi ngày không phải ở trong lớp học thì sẽ đi thư viện của trường, phong cách hoàn toàn khác bọn họ, vì vậy quan hệ giữa họ và cô ấy cũng không thế nào tốt.
Nhưng mà có không tốt đến mức nào, thì bọn họ cũng xem bóng lưng của cô ấy sắp được 1 học kỳ rồi, cô ấy hôm nay....!đúng là có gì đó thật kỳ lạ.
Nói lại thì bầu không khí hôm nay cũng có chút quái dị, đặc biệt ngột ngạt, nặng nề, điều này làm cho bọn họ khi bước vào phòng học thì tự giác yên tĩnh lại, cảm giác như có 1 bầu không khí quái dị đang bao quanh, mà bây giờ câu nói này làm cho họ ý thức đến hình như bầu không khí nặng nề này là đến từ thiếu nữ ngồi ở hàng đầu.
Diệp Đàm hình như là nghe thấy giọng nói này, đặt bút ở trong tay lên bàn sách, nghiêng đầu nhìn về hướng của họ, chỉ là 1 động tác đơn giản, nhưng không biết tại sao lại làm cho bọn họ không tự giác muốn lùi lại 1.
bước.
Đợi đến khi xem rõ khuôn mặt trắng nõn nà dưới mái tóc đen như lông quạ của cô ấy, 1 bộ dáng bình tĩnh không khác gì so với ngày thường, điều này làm cho bọn họ không tự giác lộ ra một ít biểu tình ngại ngùng, ban nãy bọn họ cư nhiên bị doạ cho 1 phát!
Bọn họ khi nào thì nhát gan như vậy rồi?
Qua hồi lâu, lại có người không tự giác nói nhỏ, " Có phải là do vụ việc của Chân Điềm Điềm không?"
Khi nhắc đến cái tên này không ít người trên mặt lộ rõ chán ghét, đồng thời họ cũng tự giác tìm được đáp án rồi, đối phương thật sự có lý do khiến tâm trạng không tốt, tuy rằng Diệp Đàm học tập giỏi, nhưng dù sao cũng không có gia thế gì cả, nhà của Chân Điềm Điềm tài đại khí thô, nếu cô ta quyết tâm tìm phiền phức cho Diệp Đàm, thì cô ấy thực sự gặp phiền phức rồi.
Đúng lúc này, cô chủ nhiệm mặc trang phục công sở mặt mày nghiêm túc tiến vào, khi nhìn thấy cô ấy tất cả bạn học lập tức im lặng đứng dậy, chủ nhiệm lớp nhìn 1 vòng, ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp Đàm đang làm bài tập, " Diệp Đàm, theo cô đến văn phòng 1 chuyến."
Diệp Đàm nghe theo đứng dậy, đi theo sau lưng cô chủ nhiệm ra khỏi lớp học, đợi khi họ đi xa, lớp học lại 1 lần nữa vang lên âm thanh thì thà thì thầm.
Đợi đến khi đến văn phòng, nét mặt của chủ nhiệm lớp thả lỏng hơn 1 ít, nhưng vẫn còn nghiêm túc, nhìn thiếu nữ ngoan hiền trước mắt, cư nhiên một lúc lâu không biết phải nói như thế nào, than thở 1 tiếng trong lòng, dùng giọng điệu ôn hoà nói, " Diệp Đàm, trường học đã có xử phạt cho em rồi."
"Huỷ bỏ học bổng của em, bắt đầu từ học kỳ sau em phải nộp học phí 1 năm học tiếp theo."
Cách xử phạt này đối với những học sinh khác trong trường không đau không ngứa, hoặc có thể nói là không ai để ý, nhưng Chủ nhiệm lớp biết điều này quan trọng với thiếu nữ trước mắt như thế nào.
Diệp Đàm là cô nhi, bản thân phải sống ở 1 căn phòng rách nát của 1 ngôi làng trong thành phố, đừng nói đến cha mẹ ngay cả thân thích họ hàng xa cũng không có lấy 1 ai, em ấy là học sinh, vốn dĩ cũng không có thu nhập gì, lựa chọn học tại trường trung học Lan Anh là do trường học cho học bổng rất nhiều, miễn toàn bộ học phí, thêm với 1 ít phí sinh hoạt, có thể nói là ngay từ lúc đầu để có thể giành được vị trạng nguyên của kỳ thi trung học, thiên tài thiếu nữ này nhập học, trường học đã hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, cũng chính vì những chỗ tốt này khiến cho em ấy sống tiếp đến bây giờ.
Nhưng mà bây giờ không còn tiền học bổng nữa, phí sinh hoạt cũng bị cắt bỏ, thảm hơn nữa là phải đóng tiền học phí của cả 1 năm học, Lan Anh là 1 trường tư lập có tiếng, một năm tiền học phí đã phải mất mấy vạn, Diệp Đàm làm sao có thể nộp được số tiền này?
Nghĩ đến người nhà họ Chân hùng hổ doạ người, Chủ Nhiệm lớp liền ngứa răng, Chân gia tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở Thành Phố S, cứ như vậy bức bách 1 đứa nhỏ 14 tuổi, thật là không cần mặt mũi! Nhìn Diệp Đàm không có biểu tình gì, cô ấy không tự chủ nói, " Xin lỗi, lão sư đã cố hết sức rồi......"
Những điều kiện trên còn là do cô và Chủ nhiệm cứng rắn vì Diệp Đàm tranh thủ đến, yêu cầu ban đầu của Chân gia là ghi lỗi vào hồ sơ, xử lý đuổi học, thậm chí phóng đại nói rằng người như Diệp Đàm làm sao xứng nhận được tiền học bổng, yêu cầu Diệp Đàm đem tiền học bổng và học phí trước kia nộp bù lại, nếu không thì sẽ không làm những thủ tục liên quan cho em ấy.
Bây giờ là học kỳ sau của cao nhị (năm 2 trung học), qua kỳ nghỉ hè là cao tam (năm 3 trung học), học kỳ tiếp theo là phải báo danh tham gia cao khảo rồi, với điều kiện gia đình của Diệp Đình sẽ không thể nào nộp bù được, điều này chứng tỏ là muốn kéo chân Diệp Đàm không cho em ấy tham gia cao khảo.
Còn may, điều kiện này đến Hiệu trưởng còn cảm thấy là ức hiếp người quá đáng, cùng Chân gia mặc cả mới tranh thủ được kết quả này, có thể nói đây là kết quả tốt nhất rồi, dù sao thì cũng phải cho phía bên Chân gia 1 lời giải thích- cho dù tất cả mọi người đều biết rằng, Diệp Đàm là bị oan uổng, trò hề trước đó chẳng qua là do Chân Điềm Điềm tự biên tự diễn.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm lớp càng cảm thấy hổ thẹn, cô đến 1 cái công bằng đều không thể cho em ấy, " khoản tiền này em tạm thời đừng lo lắng, chuyên tâm học tập, lão sư sẽ nộp tiền giúp em trước, lão sư cũng không giúp suông cho em, cứ coi như là lão sư cho em mượn, đợi em sau này có tiền rồi thì lại trả tiền lại cho lão sư."
Đây cũng không phải thật sự muốn em ấy trả tiền, mà là cô suy xét đến lòng tự tôn của Diệp Đàm.
Diệp Đàm nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi Chân Điềm Điềm quăng lại lời nói tàn nhẫn, cô cũng đã suy nghĩ đến sẽ có khả năng như thế nào, " cảm ơn lão sư."
Cô bĩnh tĩnh đáp, " sắp phải nghỉ hè rồi, sau kỳ nghỉ hè em sẽ suy nghĩ biện pháp, nếu không được, đến lúc đó lại làm phiền lão sư."
Vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Chân Điềm Điềm dựa vào lang cang hướng về phía cô cười ngọt ngào, người cũng như tên, nụ cười này vô cùng ngọt ngào, như là đã thêm vào 10 cân mật ong, ngọt đến nỗi khiến người ta cảm thấy ngấy, giọng nói so với nụ cười còn ngọt hơn, " Cô ra rồi à."
Diệp Đàm nhàn nhạt lườm cô ta một mắt, nhìn thẳng mà đi qua, như thể là không nhìn thấy người vô hình này, thành công làm cho thần sắc của Chân Điềm Điềm cứng lại, cảm giác Diệp Đàm thật sự cứ như vậy đi qua cô ta, nhãn thần âm lãnh lại, " Cô còn muốn chống lại tôi sao?"
Diệp Đàm dừng cũng không dừng lại.
Đợi khi cô ấy về lại lớp học, ngồi vào ghế tiếp tục giải đề, dáng vẻ bình tĩnh làm bạn học hoài nghi chẳng lẽ họ đoán không đúng rồi? Chủ nhiệm lớp gọi cô ấy đi không phải bởi vì vụ việc của Chân Điềm Điềm?
Chân Điềm Điềm không phải là bạn cùng lớp của họ, không biết tại sao Diệp Đàm lại đắc tội cô ta, trước đây Chân Điềm Điềm đã 3 lần 4 lượt tìm phiền phức cho cô ấy, vào tuần trước chiếc đồng hồ định chế không cánh mà bay của Chân Điềm Điềm xuất hiện ở hộc bàn của Diệp Đàm, chân của Chân Điềm Điềm trong lúc 2 người tranh luận mà bị quẹo thương, sau đó thì người của Chân gia đến rồi.
Đây rõ ràng là vu cáo hãm hại mà.
Chẳng sợ chiêu vu cáo hãm hại này không cao minh, nhưng ai biểu Diệp Đàm là mục tiêu của Chân Điềm Điềm đây? Có người tinh tức linh thông nghe phong phanh là Chân Điềm Điềm muốn bức trường đuổi học cô ấy, trước đây họ chính là thảo luận xem chủ nhiệm lớp tìm Diệp Đàm có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không.
Nhưng nếu kết quả đúng là như vậy thì tại sao cô ấy lại bình tĩnh như thế?
Từ nét mặt của Diệp Đàm thật là không nhìn ra nửa điểm cảm xúc.
Đợi đến khi lớp buổi sáng kết thúc, Diệp Đàm liền đi về hướng Thư viện trường, quản lý thư viện sớm đã quen thuộc với cô ấy, nhìn một lát đã rời mắt, Diệp Đàm thẳng hướng về phía hàng cuối cùng - Tông giáo và Triết học.
Số lượng mượn sách của hàng đó rất ít, chính tại góc đó, cô lấy ra 1 cuốn sách, cả người chìm vào bóng râm, dường như cả người đều bị bóng tối nuốt chửng, nhân viên quản lý còn cảm thấy kỳ lạ tại sao hôm nay cô ấy lại đi đến hàng đó, lại hướng mắt nhìn về hướng đó, chính là ánh mắt này khiến cho anh ta không biết tại sao lại rùng mình một cái, cảm thấy cơ thể phát lạnh.
Anh ta lẩm bẩm, hôm nay nhiệt độ không thấp mà.
Diệp Đàm xem sách rất nhanh, thường thì 1 trang chỉ dừng lại mười mấy giây, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho người khác nghi ngờ có phải là cô ấy không hề xem.
Thần linh.....!
Xem xong 1 cuốn " Khởi nguồn tông giáo Châu u", cô ấy đóng sách lại, mắt cũng không chớp 1 cái nhìn chằm chằm tay phải của mình, biểu hiện này giống như không phải đang nhìn tay của mình, mà là đang nhìn một thứ quái dị gì đó, đôi tay đó từ từ nâng cao, nâng cao qua đầu, dừng tại không trung.
Mắt của cô ấy cũng từ từ hướng lên trên, nhìn về không trung.
Ở trong mắt những người khác, động tác này dường như quái lạ, không hiểu ra sao, nhưng trong mắt Diệp Đàm lại là 1 khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Trong không trung không hề có vật gì lại xuất hiện những đường mảnh nhỏ, ngang dọc giao nhau, hệt như là 1 lưới đánh cá tinh mịn, mà tay cô ấy lại phát ra luồng ánh sáng oánh bạch, lưới đánh cá đó lại bởi vì động tác của cô ấy mà gồ lên, những dây nhỏ đến gần tay cô ấy toàn bộ đều đứt gãy.
Một sự việc hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi lý giải của người thông thường.
Trước buổi tối hôm qua thì việc này đối với Diệp Đàm cũng rất xa lạ.
Nhưng vào một khắc của tối hôm qua, vốn dĩ cô ấy đang ngủ say thì bị một thứ gì đó đánh thức, không hề có dự báo trước mà mở mắt, sau đó thì nhìn thấy một màn làm lật đổ thế giới quan của mình.
Vốn dĩ là vị trí trần nhà tất cả đều biến thành hư vô, 1 bức hoạ chậm chạp xuất hiện trước mắt, theo sát đó là những đường mảnh vỡ nát, không gian sụp đổ, vào một khoảnh khắc đó cô ấy dường như vượt ra khỏi thời không này, giống như là người ngoài cuộc nhìn vào thần sắc băng lãnh của chúng thần giáng lâm trong bức hoạ, thế giới trở nên vô cùng ồn ào, huyên náo, vô số âm thanh tiến vào tai của cô ấy, các loại cầu khấn và thần âm đi cùng khi thần linh giáng lâm, vũ trụ chân lý dùng phương thức trực tiếp nhất xuất hiện trước mắt, cuối cùng cô ấy thấy một người từ không trung rơi xuống.
Không gian bị ngăn cách bởi vô số thời không và vũ trụ chân lý, cô ấy và đối phương đối mắt nhau.
Thế giới quay về yên tĩnh.
Sau khi phát sinh một màn như trong giấc mơ này, khi một lần nữa nhìn thế giới vào sáng sớm, không trung nhiều hơn rất nhiều dây mảnh, giống như trước đây cô ấy nhìn thấy vậy.
Thân thể hình như đã phát sinh biến hoá gì đó, nhưng cô ấy lại không thể nào kiểm tra ra được.
Đối mặt với sự việc điên đảo thế giới quan như thế này, vốn dĩ là 1 " việc nhỏ" không thể khiến cố ấy dao động thì vào lúc này lại càng không thể nào.
Cô ấy càng muốn biết rõ rốt cuộc là thân thể mình đã phát sinh biến hoá gì, điều này lại có ảnh hưởng gì đến cơ thể, những sợi dây mảnh có ở khắp mọi nơi này lại là cái gì?
Đột nhiên, thân thể của cô ấy cứng lại, những sợi dây mảnh mà đầu ngón tay cô ấy chạm vào đột nhiên đứt vỡ, ánh sáng lờ mờ trên tay đột nhiên lan ra khắp toàn thân.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Diệp Đàm vốn dĩ đang dựa vào tường không thấy đâu nữa.
Mà nhân viên quản lý đã rót một ly nước nóng không hề phát giác, thậm chí còn dùng dư quang nhìn về phía góc đó, " vẫn xem nhanh như vậy à.".