Editor: Thơ Thơ
Nhưng, giáo thụ kia ỷ vào mình tuổi tác lớn cũng không chấp nhận được, ngược lại còn nổi lên nghi ngờ có phải Bạch Dạ tuổi còn trẻ cùng học sinh nói chuyện yêu đương hay không, nếu không làm gì che chở cho Tuyết Vi chứ?
Từ đó về sau, thái độ Bạch Dạ đối với Tuyết Vi rõ ràng nghiêm khắc thêm rất nhiều!
Nhớ rõ có một lần.
Bạch Dạ đang ngồi ở trong văn phòng soạn bài, xuyên thấu qua cửa sổ vừa vặn nhìn đến Tuyết Vi thần thần bí bí cầm một tờ báo chạy tới lầu giáo viên.
Xuất phát từ tò mò, anh âm thầm đi theo phía sau Tuyết Vi, tận mắt nhìn thấy cô đem tờ báo đặt ở cửa văn phòng giáo thụ kia, lúc sau bậc lửa, vội vàng gõ cửa văn phòng giáo thụ kia rồi chạy không có bóng dáng.
Tên giáo thụ kia vừa mở cửa ra nhìn thấy tờ báo bắt lửa, không khỏi phân trần dùng chân dẫm lên, ai ngờ…… Thơ_Thơ_diendan
Bên trong tờ báo kia tràn đầy cứt chó, giáo thụ kia dẫm một chân.
Lập tức Bạch Dạ liền thiếu chút nữa cười thở không nổi, lại một lần nữa vì Tuyết Vi linh tinh cổ quái thuyết phục.
Chỉ tiếc, trong khu dạy học có hệ thống theo dõi, tên giáo thụ kia tuyên bố nhất định phải truy ra hung thủ bày trò đùa dai này cho ghi tội xử phạt.
Một lần này thật làm Tuyết Vi sợ hãi.
Chẳng qua trùng hợp, hệ thống theo dõi ngày đó vừa vặn bị trục trặc, tất cả hình ảnh thu được không hiểu sao đều bị xóa sạch không còn.
Tuyết Vi dương dương tự đắc cảm thấy là ông trời giúp cô. Không nghĩ tới, đó là Bạch Dạ bôi đen máy tính trường học, âm thầm xóa sạch sẽ tất cả hình ảnh, mới giữ được cô bình an không có việc gì.
Tương lai, không biết Tuyết Vi gây ra nhiều ít họa, đắc tội nhiều ít người.
Mỗi một lần Bạch Dạ đều sẽ trực tiếp mắng cô một trận, lúc sau xoay mặt âm thầm thế cô chùi đít.
Dần dà, Bạch Dạ đã tự nhiên trở thành người chuyên môn vì Tuyết Vi giải quyết tốt hậu quả, nếu nha đầu này không gặp rắc rối, anh đều sẽ hoài nghi có phải cô sinh bệnh hay không. Thơ_Thơ_diendan
Nhưng mà……
Người đàn ông này suốt ngày nghiêm túc lại luôn là một khuôn mặt lạnh, âm thầm làm hết thảy, cho tới nay Tuyết Vi đều chưa từng biết được.
Ở trong trí nhớ của cô, Bạch Dạ vĩnh viễn là ‘ huấn luyện viên Bạch ’không ngừng quở trách cô……
Ký ức kéo về.
Bạch Dạ mặt vô biểu tình ngẩng đầu, nhìn trước mắt, khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt lại cực ít tươi cười, thật là làm anh không cách nào liên tưởng với Tuyết Vi bốn năm trước.
Cô đã từng, hoạt bát, rộng rãi như vậy, đôi mắt giống như là có thể nói, lấp lánh động lòng người, thường thường lộ ra nụ cười ngọt ngào, chọc mọi người vui vẻ. Chỉ cần nơi có cô ở, anh liền sẽ nhịn không được bật cười;
Nhưng cô bốn năm sau, thay đổi……
Trở nên trầm mặc, trong ánh mắt trở nên tràn ngập chuyện xưa, trở nên cũng không dẫn đầu giống trước như kia.
Anh biết, cô thay đổi là bởi vì sao……
“Tuyết Vi, mặc kệ tôi xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi đều hy vọng cô tiếp tục đi trường quân đội hoàng bộ cầu học. Chỉ cần như vậy, cô mới có thể, có khả năng vươn lên.” Bạch Dạ lạnh lùng đẩy thư mời đến trước mặt Tuyết Vi.
“Không có khả năng, tôi sẽ không trở về nơi đã đi đâu.” Tuyết Vi mặt vô biểu tình lắc đầu: “Tôi tình nguyện không thăng chức, cũng không nghĩ trở lại nơi đó, không nghĩ, không nghĩ, anh có hiểu hay không?!!” Thơ_Thơ_diendan
“Tuyết Vi!!” ‘Bốp ’ một tiếng, Bạch Dạ dùng sức đập xuống mặt bàn: “cô như vậy quá không thành thục!!”
“Đúng vậy, tôi không thành thục, tôi ấu trĩ, tôi ngu ngốc, mà Bạch Dạ anh thành thục, lý trí, Vĩnh Viễn viễn đều chắc chắn thắng lợi. Nhưng…… Tôi cũng không tin, nếu đem anh đổi thành tôi, anh sẽ có dũng khí trở lại nơi tràn ngập ác mộng đó!!!”
“Bạch Dạ, anh vĩnh viễn sẽ không biết. Cái loại cảm thụ bị người cả trường dùng ánh mắt khinh bỉ đối với mình.”
“anh cũng sẽ không biết, nỗi bất lực trở thành công địch toàn bộ kia.”
“Càng thêm không biết, bị một đám bạn tốt của mình phản bội cô độc.”
“Cũng sẽ không hiểu được…… Bị người khác…… Chỉ vào cái mũi…… Mắng tiểu tam chịu sỉ nhục!!!”
Nói ra, vẫn là nói ra……
A……
Cứ việc không muốn nhắc tới, không muốn đối mặt, cô vẫn là không cách nào quên đi hết thảy, hết thảy chuyện hai năm trước. Thơ_Thơ_diendan
Đúng, cô là một tiểu tam. Đến cuối cùng mới biết được người đàn ông mình hao hết trăm cay ngàn đắng theo đuổi, thế nhưng vẫn luôn có một bạn gái sắp kết hôn!!
Không, có lẽ càng xác thực, cô chỉ là tiểu tam đơn phương, bởi vì……
Cô và Bạch Dạ chưa bao giờ chân chính kết giao qua!! A……
Đêm hôm đó, sau khi Tuyết Vi nghe xong cô gái kia nói, thay đổi sách lược theo đuổi Bạch Dạ, từ một mặt lì lợm la liếm biến thành hình thức như gần như xa; từ trước kia chính diện đối mặt, biến thành hình thức giả ngu giả ngơ.
Quả nhiên, nhất chiêu này công hiệu rồi.
Bạch Dạ vốn là xa cách cô, bắt đầu chủ động cùng cô nói chuyện, về sau hai người phát triển trở thành sắp đến mức người yêu không đầy quan hệ, lớn mật chơi trò chơi tim đập.
Chỉ là, Bạch Dạ chưa bao giờ nói qua thích cô, giữa bọn họ cũng chưa bao giờ từng có bất luận hành vi gì vượt rào, càng thêm không phải ý nghĩa kết giao hợp lý. Chính là như vậy gọi người muốn ngừng mà không được ái muội, ái muội, ái muội.
Vài độ, Tuyết Vi đều không thể khẳng định phần tình cảm Bạch Dạ đối với mình là thế nào; cũng nghĩ tới, anh có phải tội nghiệp mình hay không, mới có thể dỗ mình chơi.
Nhưng mỗi khi cô có nghi ngờ như vậy, Bạch Dạ sẽ cho cô một đường sinh cơ, làm cô lần thứ hai cảm thấy, có lẽ là anh thích mình, chỉ là bởi vì bọn họ là quan hệ thầy trò, cho nên mới không thể đâm thủng tầng mỏng kia.
Bất quá, cô nguyện ý chờ. Chờ đến khi tốt nghiệp, chờ đến khi lớn lên, bọn họ cũng không phải quan hệ thầy trò mới thôi. Thơ_Thơ_diendan
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang……
Trong trường học truyền ra đồn đãi vớ vẩn Bạch Dạ đã có bạn gái, cô mờ mịt quá, cũng không giúp đỡ quá, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là ái muội không rõ như vậy, cô không biết nên như thế nào xác nhận hết thảy.
Nhưng, cô lại mơ hồ cảm thấy bộ dáng Bạch Dạ không giống có bạn gái, cũng làm lơ những người đó nói bậy nói bạ, như cũ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bồi ở bên người Bạch Dạ.
Nhưng ai biết……
Ác mộng chân chính vừa mới bắt đầu, trong trường học nói bậy nói bạ tai tiếng từ Bạch Dạ thiêu đốt tới Tuyết Vi rồi.
Mọi người mũi tên rút nỏ xếp Tuyết Vi vào hàng ngũ tiểu tam.
Cái gì tiểu tam, cái gì không biết xấu hổ, cái gì cho không, vân vân hết thảy đồn đợi vớ vẩn, quả thực muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.
Đối mặt chuyện này, Tuyết Vi vẫn duy trì ‘"Đường mình mình đi, mặc kệ người khác nói đi thôi ’ thái độ, tâm lý đem tất cả nhục mạ toàn bộ tiêu hóa.
Cô chờ chính mình tốt nghiệp, chứng minh trước mọi người, cô cũng không có làm tiểu tam gì. Thơ_Thơ_diendan
Nhưng mà……
‘ Tuyết Vi. ’
‘ hả? ’
‘ có chuyện, tôi muốn nói cho cô. ’
‘ huấn luyện viên Bạch chuyện gì? Nghiêm túc như vậy? ’
‘ những đồn đãi là thật sự, tôi, có bạn gái……’
Một khắc kia, đối với Tuyết Vi tuổi còn nhỏ nói tới giống như trời sập. Cô không biết nên xử lý như thế nào, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Thương tâm, thống khổ, đã không thể biểu đạt tâm tình của cô khi đó, đó là một loại đau tê tâm liệt phế, thật giống như bị người cứng rắn một đao cắt xả tim cô.