Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Editor: Thơ Thơ 

Khó hiểu……

Mê mang……

Tuyết Vi than khóc gào rống, chất vấn, chỉ nghĩ đổi lại cha một lời giải thích, một đáp án.

Mặc dù đôi mắt cha là bị Địch Mạn Lị mê hoặc, nhưng…… sao ông lại có thể làm ra được trừng phạt nặng như vậy??

“Nghe đây, ở trong cái nhà này, nếu ai dám gây sóng gió, ngăn cản tôi cùng với Nhà họ Hoàng Phủ liên hôn, bất luận là ai, tôi đều nhất định kêu nó ăn không hết, gói đem đi!!!”

Ở một khắc cuối cùng, Tuyết Vi bị mang đi khỏi Nhà họ Tuyết, cô không có thể làm cha hồi tâm chuyển ý; thậm chí không có nghe được một câu giải thích của cha, mặc dù là một ánh mắt mềm lòng đều không có.

Quanh quẩn ở bên tai trong cô, là câu kia, đã lạnh nhạt, lại vô tình……

Liên hôn! Liên hôn! Cùng Nhà họ Hoàng Phủ liên hôn!!

“Cứu mạng!!! Cứu mạng!!!”

Trên xe, đôi tay Tuyết Vi bị trói, thỉnh thoảng phát ra tiếng cầu cứu.

Gia đinh giam giữ cô giống như là cái gì đều không có thấy, xe chạy thẳng đến Cục Dân Chính.

Vừa xuống xe, Tuyết Vi bị hai gia đinh mạnh mẽ túm vào trong Cục Dân Chính.

“Đã chuẩn bị tốt chưa?”  Thotho_

“Chuẩn bị tốt rồi.”

“Tốt. Làm phiền các người, tuyết lão gia kêu tôi nói câu cảm ơn các người.”

“Nói gì vậy, ngày thường tuyết lão gia chiếu cố chúng tôi như vậy, đây đều là chúng tôi nên làm.”

Một cán sự Cục Dân Chính cùng gia đinh Nhà họ Tuyết hàn huyên một phen, liền lấy ra hai tờ đơn đã điền tốt trước đó. “Gọi bọn họ ký tên đi.”

Người đàn ông trung niên muốn cùng Tuyết Vi kết hôn không có bất luận chần chờ gì liền ký tên.

Hai gia đinh đưa ánh mắt về phía Tuyết Vi: “Tam tiểu thư, ký tên đi.”

Con ngươi u ám nhìn khuôn mặt cả trai lẫn gái trong phòng này tươi cười quỷ dị, trước sau cô không thể tin được, hết thảy này là thật sự!

Cha vì trừng phạt cô, mua người Cục Dân Chính, kêu cô cứ như vậy gả cho một người chưa từng gặp mặt sao?

Quá buồn cười, việc này quá buồn cười không phải sao?!

“Tôi, sẽ không ký tên.” Lời nói nhàn nhạt rơi xuống.

Hai gia đinh liếc mắt nhìn nhau một cái: “Tam tiểu thư, như vậy chúng tôi thực khó xử. Nếu cô không chịu phối hợp như vậy, chúng tôi đây chỉ có thể……” Thuận thế gật đầu. Thotho_

Một gia đinh trong đó cường ngạnh kéo lấy tay Tuyết Vi.

Một gia đinh khác nhanh chóng lấy tới tờ đơn đăng ký hôn nhân.

“Không!!! Các người buông tôi ra!!! Tôi sẽ không ký tên!!!” Tuyết Vi ra sức tránh thoát thân mình, muốn ném gia đinh trói buộc chính mình ra.

Thế nhưng sức lực gia đinh không biết lớn hơn cô nhiều ít lần, một cây bút nắm chặt ở trong lòng bàn tay cô, chậm rãi, chậm rãi duỗi qua đi tờ đơn đăng ký ……

Không!

Không!!!

Mắt thấy bút màu đen dừng ở trên trang giấy màu trắng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên cô. Con ngươi Tuyết Vi phẫn nộ tràn đầy tơ máu.

“ok, thu phục!!” Hai gia đinh vừa lòng cười, chậm rãi buông Tuyết Vi ra.

Cứ như vậy gả cho?

Cứ như vậy gả cho một …… người đàn ông trung niên chưa từng gặp mặt sao?

Con ngươi hắc bạch phân minh mất đi ánh sáng trước đây, cô mở to mắt, nhìn những người đó lấy hai tờ đơn đăng ký đi.

Nhìn mặt bọn họ treo nụ cười tà ác. Thotho_

Con đường tương lai ……

Giống như sụp đổ trong nháy mắt.

Phía trước kia không biết kết cục cũng định luận trước thời gian.

Tuyết Vi liền như vậy đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đã không có từ ngữ, cũng đã không có bất luận biểu tình gì, giống như một búp bê vải bị đánh mất linh hồn ……

‘ rầm! ’ một tiếng vang lên.

Cửa lớn Cục Dân Chính bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

Người ở trong nhà thuận thế nhìn về phía cửa ……

Chỉ thấy, mấy binh lính mặc quân trang Quân khu Bạch Hổ cầm súng máy trong tay bước nhanh tiến vào. “các người giơ tay lên!”

Mọi người ở trong nhà hút một ngụm khí lạnh, phối hợp giơ đôi tay lên cao: “Các người, các người là?!”

Đúng lúc này……

Hoàng Phủ Minh cất bước từ ngoài nhà đi đến.

Một ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh mọi người ở trong nhà: “Các người đang làm gì?!” Thotho_

Những người đó vừa thấy thân anh khoác quân trang huân chương, con ngươi nhanh chóng mở lớn: “Mộ tướng quân?!”

“Tôi đang hỏi các người!” Tiếng gầm nhẹ rơi xuống, sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm nổi lên khí lạnh.

Người nọ bị dọa nơm nớp lo sợ trả lời: “đây là, đang xử lý giấy hôn thú.”

“Ai kết hôn với ai?”

“Hồi Mộ tướng quân, là, tiểu thư nhà chúng tôi cùng…… Cùng vị tiên sinh kia kết hôn.”

Mắt Hoàng Phủ Minh nhìn Tuyết Vi đứng ở nơi đó từ đầu đến cuối cũng chưa từng cử động qua, lại nhìn nhìn người đàn ông trung niên cách đó không xa ……

“Ai cho phép cô kết hôn?!”

“tuyết lão gia nhà của chúng tôi.”

“Tức cười!!” Hoàng Phủ Minh ném cổ áo người nọ ra một phen, âm thanh lạnh lùng nói: “Tuyết Vi là người của binh đoàn thứ ba, kết hôn cần được tôi phê chuẩn, chẳng lẽ không hiểu sao?!”

“Này……”

“Đưa cho tôi!!” Mệnh lệnh rơi xuống. Thotho_

Gia đinh kia mờ mịt nghiêng đầu: “Mộ tướng quân, ngài muốn, ngài muốn cái gì?”

ánh mắt anh chợt lóe, vừa muốn phát hỏa……

Vẫn là quan viên đang xử lý giấy hôn thú phản ứng mau, vội vàng đem hai tờ đơn đã hoàn thành trình tới trong tay Hoàng Phủ Minh.

Trong phút chốc.

Hai tờ đơn bị Hoàng Phủ Minh xé rách nát, tung lên trên trời, giống như bông tuyết đầy trời lưu loát rơi ở trên mặt đất……

“Nghe đây, trở về nói cho lão nhân Nhà họ Tuyết các người, liền nói, Tuyết Vi là người của Quân khu Bạch Hổ, về sau cô ta muốn kết hôn, phải được tôi gật đầu! Tôi không gật đầu, cô ta muốn gả người nào? Ngay cả cửa cũng không có!!!” Lời nói bá đạo rơi xuống, Hoàng Phủ Minh nắm tay Tuyết Vi đi ra khỏi văn phòng Cục Dân Chính.

Dọc theo đường đi, trầm mặc không nói gì.

Cho đến khi ngồi trên xe Hoàng Phủ Minh, lúc này Tuyết Vi mới thoáng có một tia phản ứng. “Sao anh lại tới đây?”

Nhàn nhạt lời nói, lộ ra vô lực, đầu cô dựa vào cửa kính, trong con ngươi u ám tìm không thấy bất luận ánh sáng gì như cũ.

“cô sẽ không lại cho rằng tôi theo đuôi cô chứ? Lần này, chính là cô gọi tôi qua tới.”

“ừm?” Tuyết Vi hơi hơi di động hạ tròng mắt. Thotho_

Hoàng Phủ Minh mỉm cười móc di động ra, mở ra điện thoại: “Xem đây, là cô đánh điện thoại cầu cứu cho tôi.”

Sau khi Tuyết Vi bị trói lên xe, trong lúc vô tình đụng vào điện thoại di động, vừa vặn đụng tới di động của Hoàng Phủ Minh.

Lúc ấy, anh đang mở họp. Liền nghe thấy trong điện thoại thỉnh thoảng truyền đến tiếng cầu cứu. Hoàng Phủ Minh không hề do dự ngưng hẳn hội nghị, trực tiếp liên hệ bộ tình báo, định vị vị trí của Tuyết Vi, mang theo người giết đến Cục Dân Chính.

“Cảm ơn……”

“hôn nhân của cô bây giờ đã trở thành phế thải, không cần lo lắng.”

A……

Có lẽ hôn nhân đã trở thành phế thải, nhưng…… Có chút đồ vật lại vĩnh viễn, vĩnh viễn khắc vào trong lòng cô, không cách nào lau đi……

Khuôn mặt nhỏ không có bất luận biểu tình gì, dần dần nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui