Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Sau hai ngày lên đường đến Viên Thông Quốc thì cuối cùng Vỹ Ái và Khoa Huyễn đã đến ngoại thành. Vỹ Ái phấn khởi, nàng mở màng cửa sổ xem mọi người họp chợ, trao đổi hàng hóa. Vừa thấy kẹo hồ lô, nàng liền kéo kéo uy bào của Khoa Huyễn.-Khoa Huyễn, Khoa Huyễn! Huynh xem kìa!

-Gì thế?- Khoa Huyễn cùng nàng nhìn ra ngoài.

-Kẹo hồ lô đấy!

-Muội thích không?

-Thích, muội thích lắm!!!- Nàng cười tít cả mắt.

-Tiểu Y!- Khoa Huyễn gọi vọng ra.

-Có nô tỳ!- Tiểu Y bên ngoài nhanh miệng lên tiếng.

-Ngươi mau mua hết chỗ kẹo hồ lô của người kia rồi mang lại cho công chúa.

-Nô tỳ tuân lệnh.

Không lâu sau, Tiểu Y quay lại và trao tận tay Khoa Huyễn những cây kẹo hồ lô. Khoa Huyễn mỉm cười, chàng đưa cho Vỹ Ái.

-Kẹo của muội đây.

-Cảm ơn huynh! Chưa bao giờ Phụ Hoàng cho muội ăn những thứ này cả. Huynh dễ tính thật đấy, không cần cho người kiểm soát từng loại thức ăn.

-Huynh dễ tính ư? Không đâu nhá! Muội cứ ăn, sau khi hồi Cung, huynh sẽ cho người bắt mạch, kiểm tra cho muội.

-Huynh...muội không ăn nữa!!!- Vỹ Ái giận lẫy, nàng đẩy Khoa Huyễn ra rồi ngồi ở một góc.

-Thôi nào! Kẹo của muội đây. Huynh đùa đấy, đừng giận nữa mà.- Khoa Huyễn kéo tay Vỹ Ái.

-Huynh cũng như thế thôi! Muội không cần nữa.- Nàng đẩy Khoa Huyễn ra xa.

-Được rồi, được rồi, huynh sai, huynh có lỗi với muội. Bây giờ ăn đi, huynh sẽ không cho ngự y chạm đến muội đâu.

-Thật không?- Vỹ Ái nhìn Khoa Huyễn đầy nghi hoặc.

-Thật đấy, huynh không cho họ chạm vào tiểu bảo bối.- Khoa Huyễn mỉm cười dụ hoặc.

Vỹ Ái chu môi rồi lấy kẹo, nàng ghét nhất là những phiền phức, rắc rối như thế. Đến lúc ăn cũng chẳng được thoải mái. Vỹ Ái cắn một nửa rồi đưa cho Khoa Huyễn.

-Huynh ăn không?

-Muội to gan lắm!

-Huynh không ăn à? Thế thì đỡ tốn một xíu kẹo.

Khoa Huyễn nheo mắt rồi kéo Vỹ Ái và ôm lấy eo nàng. Liếc mắt một cái, chàng mở miệng ăn phần còn lại.

-Muội không cho huynh cũng ăn.


-Aaa...huynh dám sao? To gan!- Vỹ Ái lên giọng của một nàng Công chúa.

-Huynh thế đấy, muội sao nào?- Khoa Huyễn cũng không kém cạnh, giở giọng đại thái tử.

-Muội không dám a!!!- Vỹ Ái như con rùa, mau chóng rụt cổ lại.

Nàng lại đưa kẹo lên rồi nhăm nhi nó. Khoa Huyễn nhìn nàng rồi kéo tay áo.

-Huynh muốn ăn nữa!

-Đây này!- Vỹ Ái đưa kẹo trước mặt chàng.

-Không!- Khoa Huyễn lắc đầu.

Chàng kéo đầu Vỹ Ái, hôn lên đôi môi còn vươn lại mật ngọt của kẹo hồ lô. Vỹ Ái bất ngờ, nàng làm rơi hết kẹo, chỉ biết ngồi im không kháng cự. Khoa Huyễn mỉm cười, rời khỏi đôi môi ấy, ôm lấy Vỹ Ái vào lòng, đôi mắt ánh lên những nét cười. Vỹ Ái đỏ mặt lại mất những cây kẹo ấy, nàng giận dỗi đánh vào lồng ngực chàng.

-Khoa Huyễn xấu xa, huynh làm rơi hết cả kẹo.

-Lỗi của muội cơ mà!?- Khoa Huyễn nhướng mày.

-Muội ghét huynh, muội ghét huynh!!!!!!

...

Trị công công đi vào Lâm Bảo Điện. Trước mặt Khoa Lam Định, liền quỳ xuống hành lễ.

-Trị công công tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

-Trẫm miễn lễ, khanh mau bình thân.- Khoa Lam Định phất tay áo.

-Đa tạ Hoàng Thượng!- Trị công công đứng dậy.- Bẩm Hoàng Thượng, Khoa Huyễn thái tử đã hồi Cung, người còn mang theo một cô nương.

-Sao? Mau truyền Khoa Huyễn và cô nương ấy vào đây cho Trẫm.- Khoa Lam Định nhíu mày.

-Thần tuân chỉ.- Trị Công Công nói to.- Truyền Khoa Huyễn thái tử vào Lâm Bảo Điện.

Khoa Huyễn cùng Vỹ Ái vào Lâm Bảo Điện. Cả hai quỳ trước Khoa Lam Định hành lễ.

-Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng.

-Vi thần là An Nhiên công chúa_Đông Vỹ Ái tham kiến Hoàng Thượng. Kính chúc Hoàng Thượng phước như Đông Hải, thọ tiễn Nam Sơn.

-Trẫm miễn lễ, hai khanh mau đứng dậy.

-Đa tạ Phụ Hoàng/Hoàng Thượng.

-Thì ra Vỹ Ái công chúa đến sao? Thật vinh hạnh cho Viên Thông Quốc.- Khoa Lam Định cất lời.

-Hoàng Thượng quá lời rồi!- Vỹ Ái mỉm cười.


-Trẫm có nghe khanh gặp sự cố và hôn mê suốt tận ba năm. Nay khanh đã tỉnh chắc Đông Hoàng Thượng vui mừng lắm. Trẫm cũng thấy mừng cho người.

Vỹ Ái mỉm cười, nàng cúi đầu.

-Đội ân Hoàng Thượng đã quan tâm

-Trẫm xem khanh như con của Trẫm, từ xưa hai Quốc đã thân thiết thế mà.

-Ân tình của người, thần xin nhận. Phụ Hoàng có một chút quà mọn gửi đến người, chỉ là một ít lòng thành của Đông Thuyên Quốc.

-Đông Hoàng Thượng có lòng thì Trẫm đây không thể phụ.

Bên ngoài, Tiểu Y mang lễ vật vào. Lễ vật được đặt bên trên một chiếc khay gỗ, có một lớp vải đỏ phủ lên. Vỹ Ái mở mảnh vải, một viên ngọc quý được hé mở. Màu sắc của viên ngọc rất hài hòa, lâu lâu có gì đó lóe sáng lên. Sắc mặt của Khoa Lam Định hiện lên ý cười cho thấy người rất hài lòng với lễ vật.

-Phụ Hoàng, đây là viên ngọc do chính Đông Hoàng Thượng chọn, còn gì quý bằng.- Khoa Huyễn lên tiếng.

-Trẫm rất thích, nó rất vừa mắt Trẫm.

-Đa tạ Hoàng Thượng.- Vỹ Ái mỉm cười.

-Vỹ Ái công chúa hãy ở lại đây vài hôm. Đây có lẽ cũng là chủ ý của Khoa Huyễn.

Khoa Huyễn nhìn Khoa Lam Định. Tại sao Phụ Hoàng lại nhắc đến chàng kia chứ? Nhưng đó hình như cũng là chủ ý của chàng a!!!

-Hoàng Thượng có ưu ái cho Vỹ Ái quá không?

-Trẫm nói rồi, khanh như con của Trẫm. Cứ yên tâm ở lại khi nào chán rồi về.

-Thế thì thần không khách sáo.

...

Khoa Huyễn cùng Vỹ Ái đi dạo bên bờ hồ. Chàng đưa tay nắm lấy tay của Vỹ Ái. Nàng mỉm cười vội rụt tay lại.

-Đây là Viên Thông Quốc, không phải Đông Thuyên Quốc nhá.

-Ơ...đây là Quốc của huynh, huynh có quyền chứ.- Khoa Huyễn nhíu mày.

-Ờ thì...Quốc của huynh nhưng muội phải giữ phép tắc.

-Thôi thôi, huynh chịu thua muội.

Vỹ Ái bật cười rồi đi trước. Nàng hào hứng khi thấy những khóm hoa nở rộ, đầy màu sắc tuyệt đẹp. Vỹ Ái chạy đến, đưa tay nâng niu. Khoa Huyễn khẽ cười nhẹ, mọi thứ trước mắt chàng đều được thu gọn chỉ bằng thân ảnh nhỏ bé của nàng.

-Khoa Huyễn ca ca!


Khoa Huyễn quay đầu lại thì thấy Ngô Loan Cát đang vẫy tay chào và bước đến một lúc một gần. Gương mặt chàng giản ra, tạo ý vười. Dẫu sao cả hai cũng đã thân nhau từ nhỏ, trao một nụ cười thì cũng không mất mát gì.

-Muội đến đây có chuyện gì sao?

-Có chuyện thì muội mới đến được à? Người ta nhớ huynh lắm đấy.- Loan Cát ôm lấy cánh tay Khoa Huyễn mà nũng nịu.

-Loan Cát tiểu thư mà cũng nói được những câu này sao?- Khoa Huyễn cốc nhẹ lên trán nàng.

-Huynh mạnh bạo quá nga!!- Loan Cát xoa xoa trán.

-Không đùa nữa!- Khoa Huyễn gạt tay Loan Cát ra.- Muội đến tìm ta à?

-Đương nhiên rồi! Muội muốn biết một chuyện!

-Chuyện gì?- Khoa Huyễn nhíu mày.

-Chuyện huynh hủy Hội tuyển Thái Tử Phi đấy.- Loan Cát chu môi nói.

-À, chẳng qua là ta đã tìm được người thích hợp thôi.

-Ai thế?- Loan Cát không khỏi thắc mắc.

-Bí mật!- Khoa Huyễn đưa ngón trỏ lên môi.

Vỹ Ái ở cách đó không xa, vừa thấy một nữ nhi khác ôm lấy cánh tay của Khoa Huyễn thì nàng như bốc hỏa. Không nói một lời nào, nàng bỏ đi một mạch.

Sau khi nói thêm vài câu thì Khoa Huyễn nhìn lại chỗ Vỹ Ái nhưng không thấy nàng đâu. Chàng thấp thỏm, nhanh chân rời đi.

-Vỹ Ái! Muội đâu rồi?

-Vỹ Ái?- Loan Cát mím môi, lẩm nhẩm.

Nàng ta là ai? Tại sao khi không thấy nàng ấy thì Khoa Huyễn ca ca lại hối hả đi tìm? Loan Cát nhíu mày, nhất quyết phải tìm ra ngọn ngành.

-Không được, phải mau đi theo xem sao.

Loan Cát đi theo sau Khoa Huyễn đến một vách đá cao.

...

-Khoa Huyễn đáng ghét, Khoa Huyễn xấu xa. Ta không yêu huynh nữa. Ta hận huynh!!!

Vỹ Ái bức rức, nàng trút giận, ngồi lên tảng đá rồi đạp đạp nó. Tức không chịu nổi mà. Dù rằng huynh ấy có thể năm thê bảy thiếp nhưng cớ sao lại có những hành động thân mật với nữ nhân khác trước mặt nàng như vậy. Càng nghĩ càng tức điên mà.

Đang lúc nàng nóng giận bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.

-Thì ra muội trốn ở đây!

Vỹ Ái không nói không rằng, sắc mặt hầm hầm mà gạt tay Khoa Huyễn.

-Muội sao thế?- Khoa Huyễn xoay nàng lại đối mặt với chàng, dùng lời nói ngọt ngào nhất.

-Tự huynh biết!- Vỹ Ái quay phắt mặt sang hướng khác.

-Muội không nói thì sao ta biết được chứ? Có chuyện gì nào?

-MUỘI GHÉT HUYNH! HUYNH ĐI MÀ ÔM ẤP NỮ NHÂN KHÁC.


-À à...- Khoa Huyễn gật gù rồi ôm chầm lấy Vỹ Ái.- Huynh xem nàng ấy như huynh muội, không hơn không kém.

-Nhìn là biết, nàng ấy sau này sẽ vào Cung chứ gì.- Nàng giẫy giụa, đẩy Khoa Huyễn ra.

-Thôi mà! Huynh xin lỗi.

-Buông muội ra đi!- Nàng vẫn một mực đẩy mạnh ra.

Khoa Huyễn bất lực, chàng nhíu mày nói.

-Muội vẫn giận huynh sao?

-Ai mà dám giận huynh!- Nàng giận lẫy nói vu vơ.

Khoa Huyễn ôm lấy Vỹ Ái thật chặt, gắt gao hôn lên môi nàng. Vỹ Ái vùng vẫy, gắng sức đẩy Khoa Huyễn ra khỏi người.

-Um...huynh...- Chưa nói thành câu, Khoa Huyễn lại khóa chặt môi Vỹ Ái.

Tay nàng siết chặt uy bào của Khoa Huyễn, hơi thở càng gấp rút hơn. Khoa Huyễn nhấc bỗng nàng lên rồi ôm chặt nàng vào lòng. Vỹ Ái cảm nhận được, thân nhiệt của chàng đang nóng bừng. Rời khỏi môi Vỹ Ái, Khoa Huyễn hôn lần xuống chiếc cổ ngọc ngà đầu khiêu gợi. Vỹ Ái cong cả người, nàng càng ôm chặt tấm lưng rộng lớn của chàng.

-Khoa Huyễn, Khoa Huyễn...huynh...đừng...- Nàng nói đứt quãng.

Khoa Huyễn ngừng mọi hành động và lấy Vỹ Ái, tựa cằm lên vai nàng.

-Không giận huynh nữa, được chứ?

Nàng không trả lời, chỉ thở từng nhịp mạnh.

-Được không Vỹ Ái?- Đôi môi chàng không ngoan ngoãn, cắn nhẹ bên tai Vỹ Ái.

-Được, được...muội không dám giận huynh a!!!

-Còn giận thì huynh sẽ cho muội thấy huynh đáng sợ thế nào. Đặc biệt là những chuyện linh tinh như vậy.

-Muội biết rồi! Không dám...không dám nữa...

-Bảo bối ngoan!

Loan Cát nấp sau vách đá. Những gì cần nghe cũng đã nghe, những gì cần thấy cũng trông thấy tất. Hóa ra Thái Tử Phi tương lai là đây sao? Chính nàng là người tự dấn thân vào chỗ chết...

¶¶¶

Khai trương mùng 4 Tết up chap và chap tròn 200!!!!!

Tg xin chúc Tết muộn ạ #^_^ #^_^ mặc dù đã hết Tết mất rồi.

_chúc mọi người có một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự khởi đầu nan.

_những ai còn đi học thì cố gắng nổ lực để đạt được thành tích tốt,, những ai đi làm thì thành công trong công việc_tiền vô như nước tiền ra như cafe (*^﹏^*)

_chúc tát cả mọi người thành công trong cuộc sống.

_tg không quên cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện bấy lâu nay.

Cuối cùng!! Sau truyện này, tg sẽ dự tính ra truyện "Thiên Thần hay Ác Quỷ...Đâu mới là em?" (ngoại truyện) phần 2. Ai ủng hộ không ạ??? #^_^# #^_^#


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận