Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Khoa Huyễn cùng Khoa Lam Định đi dọc bờ hồ. Không khí xung quanh như ảm đạm cho đến khi Khoa Lam Định lên tiếng.

-Nói Phụ Hoàng biết, tại sao con lại hủy ngày Hội tuyển Thái Tử Phi?

-Như Phụ Hoàng đã biết tình cảm nhi thần dành cho Vỹ Ái, suốt ba năm qua là vậy bây giờ thì vẫn thế. Hôm nay trở về nhi thần khẩn xin người lập Vỹ Ái thành Thái Tử Phi.- Khoa Huyễn không một chút do dự, nói thẳng điều mình muốn.

-Ta và Đông Duẩn hoàng đế đã thân nhau từ nhỏ, việc hai bên tác hợp với nhau cũng không hề hấn gì. Quan trọng là lệnh đã ban xuống thì lấy lại như thế nào?

-Nói như thế là người đã tác hợp cho nhi thần và Vỹ Ái?- Khoa Huyễn không tin đó là sự thật, không đời nào Khoa Lam Định lại chấp nhận nhanh đến vậy.

-Không hẳn, nhưng Trẫm vẫn không ép buộc con. Nếu người con chọn mà không phù hợp sẽ dẫn đến cả Quốc cùng suy vong.

-Nhi thần chắc chắn với người, Vỹ Ái là người thích hợp nhất.

-Vậy còn Ngô Loan Cát? Cả hai đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

-Loan Cát có thể gã cho con trai của Duật tướng quân.

-Trẫm thấy Loan Cát cũng không tệ, có thể phong thành Trắc Phi.

-Nhưng Phụ Hoàng...

-Quyết định như thế, con không đồng ý thì Trẫm sẽ bác bỏ ngay hôn sự này.

Khoa Huyễn không nói một lời nào nữa chỉ âm thầm, lặng lẽ bước theo sau. Nếu như Loan Cát lại sinh lòng đố kỵ với Vỹ Ái thì tính làm sao đây?

...

Vỹ Ái ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn trong Giao Uyển Phòng mà Hoàng Thượng vừa ban. Nàng mân mê Di Bối Bối rồi chán chường nằm dài trên bàn.

-Di Bối Bối, ngươi cuộc sống ở đây ra sao? Có tốt hơn Tẩm Cung của ta không?

-Ngươi thấy thế nào? Ta thì thích chỗ này lắm a!!!

-Vậy à? Ta thấy nơi đây khí hậu cũng tốt lắm.

-Ê, ngươi xem kìa.- Di Bối Bối nhìn ra cửa.

Vỹ Ái nhìn theo thì thấy một con mèo đen, thân hình mập mạp đang nằm ở góc cửa. Nàng bước ra bế con mèo ấy lên. Hình như nó không hợp tác với nàng cho lắm cứ vùng vẫy, uốn éo thân người.

Vỹ Ái đặt nó xuống bàn rồi nheo mắt nhìn. Con mèo giật giật khóe môi, liếc mắt lườm Vỹ Ái một cái.

-A!!!- Vỹ Ái giật mình, nàng trừng to mắt nhìn nó.

-Huh, ngươi thật là xui xẻo a...ta đi đâu cũng không trốn thoát được.- Di Bối Bối bĩu môi.

-Chẳng phải câu đó nên dành cho ngươi sao?- Con mèo ấy không kém cạnh, lên tiếng mỉa mai làm Vỹ Ái hốt hoảng.

-Ngươi...ngươi biết nói chuyện?

-Sao không biết được.- Nó hĩnh hĩnh mũi.

-Hắn ta là Hắc Bối Bối, cùng chung sư phụ với ta. Cứ tưởng thế nào, hóa ra cũng bị đày như nhau thôi.

-Không phải tại ngươi sao?- Hắc Bối Bối quay mặt sang hướng khác.

-Đó là lỗi của ta, liên can gì đến nhà ngươi? Cái tên tiểu tử này.- Di Bối Bối trợn tròn mắt.

-Thôi thôi, được rồi. Sao hai ngươi lại gây nhau như thế chứ?- Vỹ Ái lắc đầu.

-Ai thèm gây với hắn!- Cả hai cùng đồng thanh.

Vỹ Ái lắc đầu ngao ngán, nàng đưa mắt, hết nhìn Di Bối Bối rồi nhìn Hắc Bối Bối.

Khoa Huyễn từ ngoài đi vào. Chàng đến bên Vỹ Ái, choàng tay ôm nàng.

-Chào muội!

-Huynh đến rồi sao?- Vỹ Ái mỉm cười.

Khoa Huyễn gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang Hắc Bối Bối và trách mắng.

-Tiểu tử Hắc Phúc Bội này, thì ra co chân chạy đến đây. Báo hại ta sai cung nữ lục tung cả Tẩm Cung để tìm ngươi.

-Con mèo này tên Hắc Phúc Bội à?- Vỹ Ái nhíu mày.

-Nó là sủng vật của huynh.- Khoa Huyễn gật đầu.

-À...- Vỹ Ái cũng gật gật.

-Ngày mai huynh sẽ đưa muội đến hồ Thạnh Anh du ngoạn. Tuy rằng trời lạnh, tuyết bao phủ mặt hồ những vẫn không làm mất đi vẻ đẹp nên thơ ở đấy.

-Ngày mai sao? Được đó, muội cũng đang chán đây.

-Còn chuyện hôn sự của chúng ta...- Khoa Huyễn lấp lửng.

-Sao thế huynh? Hoàng Thượng không đồng ý à?

-Không phải, huynh sẽ tiếp tục được lập muội thành Thái Tử Phi xong rồi thì huynh cũng phải lập Loan Cát thành Trắc Phi.

-Không sao! Muội không so đo chuyện đó. Loan Cát cũng có làm gì muội đâu.

-Nhưng huynh vẫn thấy không ổn, bất an trong lòng.

-Không sao, muội biết mình phải làm gì.

Khoa Huyễn gật đầu, chàng ôm lấy bả vai nàng.

-Dù có ra sao cũng đừng rời xa huynh, có được không?

-Muội hứa! Huynh sẽ là người cuối cùng trong cuộc đời muội. Muội cũng chẳng gò bó, bức ép huynh.

-Huynh tin muội!

Di Bối Bối quay mặt đi. Hai người này tình tứ phát ớn, hại mắt của nàng quá. Hắc Bối Bối nhìn nàng như nhếch môi thế rồi bị nàng đá cho một cú. Hắc Bối sừng lông, hai mắt trợn lên như tức giận lắm. Di Bối lại dửng dưng không thèm để ý đến. Nàng thử xem với thân hình mập mạp đó thì làm gì được nào. Hắc Bối liền đến gần bê nguyên thân mình mập ú đè lên Di Bối.

-Cho ngươi chết, dám đá ta sao?

Di Bối không nói gì, đập mạnh chi trước xuống bàn. Vỹ Ái nhìn thấy thì hốt hoảng vội giải vây, bế nàng ra.

-Hắc Phục Bội, ngươi dám vô lễ sao? Đây là sủng vật của Vỹ Ái vậy mà ngươi cũng dám đè lên à.

-Khoa Huyễn, huynh đừng mắng Hắc Phúc Bội nữa.- Vỹ Ái mỉm cười, nàng bế Di Bối đến một chiếc hộp lớn, bên trong lót vải vóc mềm mại.- Hay là huynh cứ để Hắc Phúc Bội ngủ lại đây với Hoặc Bối đi.

-Cũng được đó còn muội qua Tẩm Cung của huynh à?- Khoa Huyễn vừa bế Hắc Phúc Bội lại, vừa trêu chọc Vỹ Ái.

-Huynh ăn nói nhăn cuội.- Nàng đỏ mặt, mắng yêu Khoa Huyễn.

Chàng chỉ bật cười, không nói gì. Đặt Hắc Phúc Bội nằm kế Hoặc Bối rồi chàng kéo Vỹ Ái ôm vào lòng.

-Hôm nay huynh sẽ ngủ là đây.

-Không được, nếu đồn ra ngoài sẽ không hay.

-Huynh có làm gì đâu mà để đồn thổi chứ?

-Nhưng muội là nữ nhi, lại giữ huynh ở lại, xem sao được.- Nàng nhíu mày.

-Huynh nói được hết đó!

Vỹ Ái chỉ mỉm cười, nàng im lặng có nghĩa là đã đồng ý.

Bên ngoài chợt có một tiếng động làm Vỹ Ái giật mình nàng vội ra đó xem thử. Dù cho có ngó nghiêng ngó dọc thì nàng vẫn không thấy gì ngoài một đóa hoa màu tím đầy khiêu gợi. Nàng công nhận nó rất đẹp a!

Vỹ Ái ngồi xuống, hít một hơi nhẹ vào. Một hương thơm thoang thoảng sộc vào mũi khiến nàng dễ chịu hơn.

-Vỹ Ái, muội làm gì đấy?- Khoa Huyễn đứng ngay cửa nhìn nàng.

-Không có gì, chỉ là một đóa hoa thôi.

Vỹ Ái quay vào trong đóng cửa lại rồi khoát tay Khoa Huyễn. Cả hai đang đi đến bên giường thì chợt cơ thể của nàng nóng bừng, đôi môi bắt đầu khô ráp. Siết chặt tay Khoa Huyễn, nàng không còn sức lực mà ngã quỵ xuống.

-Vỹ Ái, Vỹ Ái!

Khoa Huyễn vội vàng bế nàng đặt lên giường. Ngồi xuống bên cạnh, chàng lo lắng nắm chặt tay Vỹ Ái.

-Muội sao thế Vỹ Ái?

-Muội...nóng...nóng quá...

-Lúc nãy muội xem gì vậy hả?

-Muội...chỉ ngửi hoa thôi.

-Hoa? Nó có màu tím, hình dạng còn rất đẹp.- Khoa Huyễn nhíu mày.

Vỹ Ái gật đầu, trong người lại khó chịu như có rắn bò bên trong.

-Thôi rồi! Đó là Ngự Thủy Hồn Hương. Nếu không giải độc trong vòng năm canh giờ thì muội sẽ tử vong.

-Khoa Huyễn...làm...làm sao đây huynh?

-Giải thì chỉ có một cách duy nhất, ta e rằng muội sẽ không đồng ý.

-Cách gì?

-Uhm...thân mật cùng ta.

Vỹ Ái không nói gì. Đầu nàng trở nên đau nhức mà mất đi ý thức. Nắm lấy tay của Khoa Huyễn áp vào má, nàng tự chủ thốt ra.

-Khoa Huyễn, muội cần huynh.

Chàng không nói gì vì bản thân chàng biết chính Vỹ Ái nói gì thì nàng ấy cũng không biết nữa là. Nhưng chỉ có một cách giải. Nếu giúp nàng thì chàng có phải lợi dụng cơ hội không? Còn không giúp thì chắc chắn Vỹ Ái sẽ bỏ mạng. Không suy nghĩ nữa, Khoa Huyễn mở dây của hai chiếc rèm ra, để chúng che khuất đi không gian bên trong chiếc giường.

Khoa Huyễn bắt đầu hôn lên môi Vỹ Ái thật sâu, khiến nàng thở gấp từng nhịp. Tay chàng gỡ bỏ y phục trên người Vỹ Ái. Không lâu sau, cả thân người mềm mại, trắng nõn của nàng đã nằm gọn trong lòng Khoa Huyễn.

Bên ngoài, Di Bối cố nhắm tít hai mắt, không để ý tới.

-Trời ơi, hai người này.

-Thái Tử giúp chủ nhân của ngươi còn không mang ơn ở đó mà trời với đất.- Hắc Bối dè bỉu.

-Nè nè, ngươi không nghe sư phụ nói sao? Nếu nhìn thấy những cảnh này thì sẽ bị hiện nguyên hình mãi mãi.

-Thì ta đâu có nhìn.

Di Bối tức giận, đưa mắt lườm Hắc Bối.

-Cho ngươi ngủ cùng quả là chật chỗ.

-Đó là do chủ nhân của ngươi.

-Ngươi...ra ngoài...

-Thôi nào, Di Bối xinh đẹp của lòng ta, cho ta qua đêm ở đây đi nga.

-Cho ngươi ở lại đó.- Di Bối đỏ mặt, nằm xuống, không thèm gây gổ nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui